ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Tại đại sảnh của Hội thương nghiệp Vạn Hải.

Lâm Doãn Nam sững sờ đứng trước cửa thang máy.

Cô ta bị những chuyện bất ngờ này làm cho đầu óc choáng váng.

Đội trưởng Lục...

Bảo cô ta trở về?

Cô ta sắp điều tra ra được sự thật.

Thì đột nhiên đội trưởng Lục lại gọi điện thoại đến mắng cô ta một trận bảo cô ta trở về?

Hiện tại, cô ta nên nghe lời đội trưởng Lục, quay trở về ngay thời khắc quan trọng này sao?

Trở về.

Kẻ tình nghi và sự thật gần trong gang tấc sẽ không còn nữa.

Không trở về.

Thì sẽ chống lại mệnh lệnh.

Nghĩ đến bản thân lần trước vì chống lại mệnh lệnh mà suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn.

Lần này, có nên làm trái mệnh lệnh nữa không?

Ở nhà họ Đổng, cô ta đã nhìn thấy sự thật khủng khiếp, khác xa một trời một vực so với tài liệu mà cấp trên đưa ra.

Vì vậy, một người xem trọng chính nghĩa và công lý như cô ta đã không chút do dự mà quyết định giúp Vu Kiệt điều tra sự thật.

Cũng là đang giúp bản thân tìm ra sự thật.

Cho nên cô ta đã đồng ý với Vu Kiệt, giúp anh điều tra.

Vậy mà bây giờ chính mình lại đang thất hứa sao?

Bản thân đành phải hổ thẹn với người đã rất tin tưởng mình sao?

Không ngờ bề ngoài là một tổ chức lớn chuyên kiểm soát tội phạm kinh tế, vậy mà lúc này lại phải dừng bước trước sự thật, không thể nhúc nhích.

Lâm Doãn Nam cười khổ.

Thật là nực cười.

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng.

Bản thân cô ta còn chưa đến nơi mà điện thoại chất vấn của cấp trên đã đến rồi.

Không cần nghĩ cũng biết người báo cáo lên là ai.

Người trên tòa nhà này thật là thủ đoạn cao tay.

Có địa vị cao liền có thể làm càn như thế sao?

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt ông ngồi tù.

Mắt Lâm Doãn Nam híp lại.

Nếu như ông có tội, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến bắt ông ngồi tù thôi.

Lâm Doãn Nam vỗ nhẹ chiếc USB trong túi, cô ta tin rằng, cho dù Lý Giang Đào có nhiều thủ đoạn hay là có người chống lưng thì cũng vậy thôi.

Chỉ cần ông phạm tội, tôi có chứng cứ, thì nhất định phải tiễn ông vào tù, cứ chờ mà xem.

Lâm Doãn Nam siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận, quay người rời khỏi tòa nhà Hội thương nghiệp.

Lý Giang Đào, ông hãy đợi đấy!

Bóng lưng Lâm Doãn Nam dần dần khuất xa.

Những tên vệ sĩ bị đánh nằm sõng soài trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau.

Cứ như vậy đi rồi?

Thì ra là chỉ đánh chúng ta một trận thôi sao?

Tên bảo vệ thông báo lúc này mới hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ôm lấy vết thương ở bụng chạy đến phòng làm việc của hội trưởng.

“Hội trưởng Lý! Hội trưởng Lý! Ả đàn bà kia đi rồi!”

Vừa mở cửa, liền thấy Lý Giang Đào ung dung đứng cước cửa sổ sát đất, cười mỉa.

Ông ta quay đầu nhìn tên bảo vệ một cái, lập tức thu lại nụ cười kia, trầm giọng nói.

“Tốt xấu gì cũng là người của cậu Thượng Quan, vậy mà lại bị một ả đàn bà đánh bại”.

“Đồ vô dụng, cút ra ngoài cho tôi!”

Tiếp theo đó là một chiếc bình hoa lao đến, “choang”!

“Xin lỗi hội trưởng Lý, tôi cút ngay đây!”

Lý Giang Đào không thèm quan tâm đến người vệ sĩ tầm thường kia, ông ta tiếp tục quay đầu lại, một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe miệng, ông ta nhìn xuống phía dưới qua tấm kính cửa sổ.

Đây chính là người phụ nữ của tổ tác chiến kinh tế muốn đến điều tra tôi, còn muốn đánh lên tận đây.

Haha!

Nực cười!

Cứ nghĩ đến tên tiện dân Vu Kiệt hết sức ngông cuồng kia, đánh cả bảo vệ của Hội thương nghiệp mà lên tận đây.

Đột nhiên, một ngọn lửa giận không tên bùng cháy trong lồng ngực ông ta.

Lý Giang Đào lại nhìn về phía dưới, người phụ nữ kia đã đi ra khỏi cổng của Hội thương nghiệp.

Đột nhiên.

Cô ta dừng bước, một ánh mắt sắc bén phóng về phía tầng nhà Lý Giang Đào đang đứng.

Ông ta nuốt nước bọt cái ực, bất giác lùi ra sau nửa bước.

Sau đó lại giả vờ bình tĩnh tiến lên phía trước.

“Ả đàn bà thối tha, trừng gì mà trừng, cô có bản lĩnh thì lên đây!”

“Giỏi đánh nhau thì đã sao!”

“Cô không đánh được tôi đâu hahaha!”

Một cảm giác cực kỳ thỏa mãn chạy khắp cơ thể Lý Giang Đào.

Hiện tại bản thân đang được cậu Thượng Quan che chở, làm gì có chuyện người khác có thể đến gần được?

“Hahaha hahaha!”

Một loạt tiếng thét ngông cuồng vang vọng khắp căn phòng làm việc đổ nát này…



Tòa nhà của tổ tác chiến kinh tế ở Giang Thành.

“Tại sao?”

“Tại sao lại bảo tôi trở về? Tại sao không để tôi tiếp tục điều tra?”

“Tại sao lại ngăn cản tôi?”

Trong phòng làm việc, Lâm Doãn Nam tức giận bất bình, lớn tiếng hỏi.

Tội phạm đã nằm gần trong gang tấc, vậy mà cấp trên lại gọi mình trở về!

Thử hỏi!

Ai có thể chấp nhận được!

Lục Chấn Hoa đang ngồi sau bàn làm việc, sắc mặt tối sầm lúc này càng thêm u ám, ông ta gằn giọng.

“Một mình cô chạy đến Hội thương nghiệp Vạn Hải làm gì!”

“Ai bảo cô đi điều tra Lý Giang Đào?”

“Tôi bảo cô đi bắt người, cô bắt đến đâu rồi?”

Biết tôi đang ở Hội thương nghiệp Vạn Hải?

Haha!

Quả nhiên!

Ánh mắt Lâm Doãn Nam đầy kiên định và chính trực.

“Tôi đang điều tra chân tướng của sự việc!”

Lục Chấn Hoa tức giận đến nỗi chỉ vào mũi Lâm Doãn Nam mắng, môi ông ta run lên.

“Chân tướng…tài liệu tôi đưa cho cô chính là chân tướng!”

Chân tướng?

Haha?

Lâm Doãn Nam lạnh lùng liếc ông ta một cái, trầm giọng nói.

“Chân tướng sự thật trong tập tài liệu này chỉ là điều chú muốn mà thôi!”

Xoẹt!

Lời này vừa dứt.

Mặt Lục Chấn Hoa liền biến sắc.

Vậy mà dám nghi ngờ quyền uy của tài liệu do tổng cục tổ tác chiến kinh tế ở thủ đô đưa ra.

Ỷ thế bản thân có người chống lưng thì dám coi trời bằng vung sao?

“Lâm Doãn Nam! Còn không nhận lỗi!”

“Đừng tưởng chú của cô là Trương Lập Hải thì tôi không dám sa thải cô!”

Lâm Doãn Nam nhìn về phía Lục Chấn Hoa, ánh mắt vô cùng quyết đoán.

“Vì vinh quang của tổ tác chiến kinh tế, tôi muốn điều tra sự thật, tôi không sai!"

“Ngược lại, chú vì cái gọi là tiền tài, rốt cuộc là ai câu kết với ai còn chưa chắc!”

Lâm Doãn Nam không hiểu, bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì!

Lẽ nào thân là thành viên của tổ tác chiến kinh tế, điều tra sự thật còn trở thành sai lầm sao?

Thật là nực cười!

“Đủ rồi! Lâm Doãn Nam! Cô có thôi đi không!”

“Cô đang nói bậy bạ gì đấy!”

“Hôm nay cô năm lần bảy lượt vi phạm điều lệ, nếu không phải nể mặt chú của cô, tôi đã sa thải cô từ lâu rồi!”

“Từ bây giờ trở đi, vụ án này không cần cô nhúng tay vào nữa!”

“Bây giờ cô lập tức cút khỏi đây, viết báo cáo năm ngàn chữ cho tôi!”

Mặt Lục Chấn Hoa đỏ bừng, máu dồn lên não, thở hổn hển tức giận hét lên.

Con bé Lâm Doãn Nam này phản thật rồi, nếu như lần sau gặp Trương Lập Hải phải dặn ông ta dạy dỗ lại đứa cháu gái này mới được.

Lâm Doãn Nam chỉ liếc mắt nhìn Lục Chấn Hoa, cười lạnh nói.

“Nếu đã như vậy thì tôi không cần công việc này nữa”.

“Tôi nhất định phải điều tra!”

“Tôi phải tra rõ chân tướng!”

Lục Chấn Hoa đang định ngồi xuống, vừa nghe vậy hai mắt ông ta bỗng trợn lên, ngẩng đầu nhìn Lâm Doãn Nam với ánh mắt không thể tin được.

Ông ta chậm rãi gật đầu, miệng lẩm bẩm.

“Được thôi! Cô giỏi lắm! Bây giờ thì cút khỏi đây cho tôi!”

“Cô bị sa thải rồi!”

“Cút!”

Từng tiếng chất vấn của Lục Chấn Hoa trong phòng làm việc ầm ầm vang lên, mặc dù cửa vẫn đang đóng nhưng bên ngoài vẫn có thể nghe thấy mang máng gì đó.

“Rầm, rầm!”

Ngay sau đó, tiếng đập bàn dữ dội phát ra từ phòng làm việc

Lập tức thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp đang ở phía ngoài phòng làm việc.

Trong số đó cũng có rất nhiều thành viên cấp dưới của Lâm Doãn Nam.

Những người đồng nghiệp này đang ghé tai lắng nghe xem thử bên trong phòng làm việc đang cãi vã chuyện gì.

Bọn họ tụ tập thì thầm to nhỏ.

“Trời ơi! Hóa ra cô ta chính là cháu gái của chủ tịch cơ quan cốt lõi thứ ba ở Giang Thành!”

“Nhìn không ra nha, tôi đã nói mà, nhìn dáng vẻ bốc đồng của cô ta mà xem, vừa đến đây liền có thể làm tiểu đội trưởng? Đi cửa sau thật là hèn hạ!”

“Đi cửa sau thì thôi đi, vụ án đã có kết quả còn tự mình đi điều tra, điên rồi!”

“Giả vờ thanh cao đấy, trước kia người ta ở cục cảnh sát cơ, luôn muốn thể hiện một phen”.

“Cô ta ra vẻ thanh cao như vậy, nói không chừng sau lưng lại chính là loại kỹ nữ hèn hạ!”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi