ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

"Trương Thế Đào!"

"Mẹ kiếp ông ăn phải gam hùm mật báo đúng không!"

"Dám giữ người của tổ tác chiến kinh tế chúng tôi!!"

Trương Thế Đào buộc phải để điện thoại ra xa hơn một chút, nhíu chặt mày lại, chuẩn bị không chút khách sáo đáp lời lại.

"Vừa ăn ớt xong à, đường đường là đội trưởng Lục mà lại sốt sình sịch lên vậy".

"Trương Thế Đào tôi giữ người của ông thì đã sao!"

"Người của ông hành hung một dân thường không có khả năng đánh trả ngay trước mắt tôi, ông nói xem như vậy tôi có nên bắt lại hay không!"

Ai ngờ Lục Chấn Hoa ở đầu dây bên kia nghe vậy mà vẫn không giảm tức giận, ngược lại còn bùng phát cơn giận hơn nữa, giống như một con sư tử lên cơn vậy.

"Ha ha! Tôi nói cho Trương Thế Đào ông biết, ông đã đụng phải điều cấm kỵ của Hoa Hạ rồi, ông có biết không!"

"Tổ tác chiến kinh tế trực thuộc bộ kinh tế Thủ Đô, cho dù có xảy ra vấn đề gì thì cũng chưa đến lượt ông can thiệp vào!"

"Hơn nữa đây là lệnh điều động do tôi trực tiếp đưa ra phái bọn họ tới thẩm vấn Vu Quý! Sao lại trở thành ra tay với người khác rồi! Ông còn không mau thả người ra cho tôi!" Truyện được đăng nhanh nhất tại Tamlinh247.com

"Đừng có không biết điều như vậy, nếu không đừng trách tôi không nể tình đồng nghiệp!"

Trương Thế Đào cười lạnh một tiếng.

Tình đồng nghiệp?

Thật ngại quá!

Trương Thế Đào tôi là người làm theo pháp luật, không ngại ông đâu!

Thấy ông ta bình tĩnh thản nhiên, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, hùng hồn thẳng thắn nói với đối phương trong điện thoại.

"Lục Chấn Hoa, tôi thấy tổ tác chiến kinh tế của ông ngang ngược hống hách cũng đủ lâu rồi đấy, thật sự tưởng rằng ông có thể ngồi yên ở vị trí đó không chút lo lắng sao?"

"Ở đúng vị trí, làm đúng bổn phận! Ngược lại còn vẽ đường cho hươu chạy, đúng là tự tìm đường chết! Tôi khuyên ông nên thành thật làm việc nghiêm túc đi! Nếu không đến lúc đắc tội với nhân vật lớn rồi ông cũng không biết đâu!"

Còn nữa, tôi nói cho ông biết! Nếu như muốn đòi người thì tự mình tới đây mà đòi!"

"Tổng cục tham mưu chỗ tôi không phải là nơi tổ tác chiến của ông muốn tới là tới muốn đi là có thể đi!"

Nói xong liền tắt 'bụp' điện thoại rồi ném lên mặt bàn!

"!!!", tiểu đội trưởng.

"!!!", thành viên của đội tác chiến kinh tế.

Thoáng chốc!

Trong phòng thấm vấn chặt chẽ bỗng chốc trở nên vô cùng yên lặng.

Lúc này tất cả thành viên của tổ tác chiến kinh tế đều kinh ngạc không thôi.

Cứ như vậy...

Cúp điện thoại rồi sao???

Mặc dù tổ tác chiến kinh tế và tổng...cục tham mưu ở Giang Thành đều trực thuộc Hoa Hạ, nhưng tổng...cục tham mưu làm việc giống như toàn năng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tham gia vào!

Còn tổ tác chiến kinh tế nhìn có vẻ oai phong hơn, chỉ phụ trách toàn bộ những vụ án kinh tế lớn trên địa bàn.

Dần dà, về lâu về dài dường như đã quyền lực hơn tổng cục tham mưu một chút.

Nhưng chỉ dựa vào một chút này đã khiến người của tổ tác chiến kinh tế kiêu căng như hiện nay, hoàn toàn không nghiêm túc làm việc.

Như vậy bọn họ nhất định sẽ bị diệt vong!

"Ông...ông lại dám ngắt điện thoại của đội trưởng Lục!"

"Ông ông ông...ông to gan vậy, dám nói như vậy với đội trưởng Lục..."

"..."

Trong chớp mắt, tất cả thành viên của tổ tác chiến kinh tế bao gồm cả tay tiểu đội trưởng vô cùng ngạo mạn vừa nãy lập tức ủ rũ nản chí như quả bóng cao xu xì hơi vậy!

Bọn họ không ai ngờ được Trương Thế Đào lại dám làm như vậy!

"Sao tôi không dám?"

Đôi mắt sắc bén của Trương Thế Đào quét một lượt đám người, trầm giọng chất vấn.

"Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát".

"Điều này vô cùng chí lý, cũng là lời nói chí lý của tất cả đồng bào Hoa Hạ!"

"Với các bộ ban ngành trực thuộc, lời nói hành động chính là công lý pháp luật, huống chi là tổ tác chiến kinh tế xưa nay luôn công bằng chính trực công khai!"

"Nhưng còn các cậu thì sao? Chính là làm việc như vậy sao? Chính là lạm dụng quyền lực trong tay để bắt nạt những người vô tội sao!"

"Con người vô pháp, lấy gì làm chỗ dựa cho quốc gia!"

"Nước vô pháp, lấy gì làm chỗ dựa cho thế gian!"

Bốp!

Vừa dứt lời!

Chớp mắt tất cả mọi người có mặt đều thổn thức không nói nên lời.

Thành viên của tổ tác chiến kinh tế lập tức không còn bộ dạng hung hăng ngạo mạn vừa nãy nữa, cúi gằm mặt xuống.

"Trông trừng kỹ bọn họ!"

Trương Thế Đào vung tay lên, sắc mặt nghiêm nghị, dặn dò hai người bên cạnh.

Sau đó ông ta chắp tay đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đúng lúc đóng cửa phòng lại, ông ta thở dài một hơi.

Đi ra bên ngoài hành lang rộng lớn, Trương Thế Đào ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Chỉ nhìn thấy một mảng chiều tà hồng rực như ẩn như hiện bên ngoài cửa sổ.

Lúc này đã chạng vạng tối rồi, chút ánh mặt trời còn sót lại cuối cùng không còn chói mắt như buổi trưa khiến người ta không thể mở nổi mắt nữa.

Mà hết sức dịu dàng, cho dù có nhìn trực diện vào ánh mặt trời cũng không cảm thấy lóa mắt!

Trương Thế Đào yên lặng ngắm ánh hoàng hôn tịch mịch rất nhanh sẽ biến mất, trong đầu không khỏi nghĩ đến gương mặt vừa kiên nghị và bướng bỉnh bất tuân của Vu Kiệt.

Từ sau lần gặp anh ở công xưởng bỏ hoang đó, ông ta đã bị thân thủ khiến người khác phải trợn mắt há mồm của anh làm cho chấn động, kết cục của đám lính đánh thuê nước ngoài dọc đường đi và cả kết cục cuối cùng có thể tự nhìn thấy được của tên tội phạm Vương Ninh.

Những việc đó đều không phải là những việc một người bình thường có thể làm được!

Còn cả trong bữa tiệc tối của nhà họ Đổng, Vu Kiệt không sợ cường quyền, không cúi đầu trước quyền thế, một mình đối đầu với mười mấy tên to cao vốn có tập luyện của gia tộc Rothschild.

Sự can đảm này, sự giác ngộ này!

Không hổ là chàng thanh niên được lão Lưu chỉ dẫn phía sau mà!

Huống chi phía sau anh còn là một gia tộc lớn khiến người khác phải sợ hãi!

Từ khi ông ta biết Vu Kiệt đến nay, chưa từng nghe nói anh đã làm chuyện gì trái pháp luật, hoàn toàn không giống những tên công tử ăn chơi quần là áo lượt nhà giàu khác.

Ngược lại anh có tinh thần chính nghĩa, dám đứng ra đòi lại công bằng cho kẻ yếu!

Người như vậy mới thật sự được coi là rường cột nước nhà, chính là nhân tài mà Hoa Hạ rộng lớn ta cần!

Ha ha!

Lục Chấn Hoa à Lục Chấn Hoa!

Lần này ông...

Thật sự đã đá phải tấm cửa sắt rồi!!!

Thế nhưng cùng lúc đó, trong một tầng hầm tối tăm của tòa nhà kinh tế.

Lục Chấn Hoa đang sững sờ vì đột nhiên bị ngắt máy.

Dám ngắt điện thoại của tôi ư!

"Ầm!"

Chiếc điện thoại bị ông ta bực tức ném mạnh xuống đất, vỡ tung tóe ra bốn năm mảnh.

"Trương...Thế...Đào..."

Ánh mắt của Lục Chấn Hoa tràn ngập lửa giận, khóe mắt như phát ra một tia tức giận ngợp trời, nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ cái tên này.

Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?

Ha ha!

Nực cười!

Cả Giang Thành này cũng chưa có nơi nào khiến tổ tác chiến kinh tế tôi không thể muốn đi là đi!

Về việc nhân vật lớn...

Đừng nói là chỉ trong Giang Thành này, mà cho dù khắp cả Hoa Hạ.

Nhân vật lớn cỡ nào thì trước mặt quan chức thủ đô cũng chỉ là con kiến mà thôi!

Nghĩ vậy, sắc mặt ông ta trở nên nham hiểm, lạnh lùng nói.

"Người đâu!"

"Có! Đội trưởng Lục!"

"Dẫn theo người, cùng tôi đi đòi người!"

"Hôm nay tôi muốn xem xem, cả cái Giang Thành này có phải Trương Thế Đào nói là được không!"

Người vừa đến sau khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức vội vàng rời đi.

Nói xong, mắt Lục Chấn Hoa sáng như đuốc, đáy mắt tràn lên sự tức giận.

Lão thất phu Trương Thế Đào này!

Thấy bình thường tổ tác chiến kinh tế của tôi vẫn khách sáo với tổng cục tham mưu ông nên thật sự tưởng mình quyền lực lắm sao!

Hôm nay tôi phải nhìn cho rõ!

Trương Thế Đào, ông rốt cuộc có bản lĩnh lớn thế nào mà dám giương oai trước mặt Lục Chấn Hoa tôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi