ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Ở phía bên kia, sau khi Lý Châu giải quyết xong, dưới sự hộ tống của vệ sĩ đi cùng, cô ta đã lên máy bay trở về thủ đô.

Vu Kiệt không ở lại nhà họ Đổng quá lâu, sau khi trải qua chuyện lần này, anh đã dần dần cảm ngộ được rất nhiều, cũng không biết có phải là đã nhìn thấu được nhiều thứ hơn không, tóm lại…

Bây giờ anh chỉ muốn về nhà!

Trở về nơi ấm áp và đầy tình yêu thương kia.

“Cẩm Tú…”

Đứng ở bên lề đường, nhìn con phố đông nghịt người xe qua lại này.

Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Tút…”

“Tút…”

“Tút…”

Mấy phút sau, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

Đầu dây bên kia, một giọng nói lo lắng dồn dập vang lên.

“Anh ơi…”

“Anh ơi, là anh sao? Là anh phải không?”

“Anh…nói gì đi chứ…”

Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng Dương Cẩm Tú lại không biết một chút tin tức nào cả, hơn nữa sau khi chuyện ngày hôm nay được truyền ra, ảnh hưởng vô cùng lớn, thậm chí ở Ninh Thành cũng nghe được ít nhiều.

Nhà họ Dương là một trong những gia tộc hạng hai có tiếng ở Ninh Thành, sau khi biết chuyện này có liên quan đến Vu Kiệt, nhà họ Dương đã trực tiếp huy động tất cả lực lượng trong gia tộc để điều tra kỹ lưỡng toàn bộ sự việc.

Mà người biết chuyện đều tiên chính là Dương Cẩm Tú!

Sau khi biết tin Vu Kiệt đã bị bắt giữ vì tội vu cáo hãm hại người khác, câu kết tham nhũng hai mươi triệu, cô sốt sắng đọc hết tất cả các tờ báo về vấn đề này trong thời gian sớm nhất có thể, đồng thời liên tục gọi điện thoại cho Vu Kiệt nhưng đều nhận được thông báo tắt máy.

Nghe thấy giọng nói của Dương Cẩm Tú, trên môi Vu Kiệt liền nở một nụ cười, đó là nụ cười hạnh phúc.

Mặc dù chỉ mới hai ngày trôi qua, nhưng cảm giác giống như đã xa cách mấy năm vậy.

“Là anh!”, Vu Kiệt đáp.

“Anh…anh…anh dọa chết em rồi, em cứ tưởng anh có chuyện gì rồi…sao bây giờ anh mới gọi điện thoại cho em, anh muốn em lo lắng đến chết sao!”

“Anh có biết sáng nay lúc ông nội nói chuyện này với em, em đã lo lắng đến mức nào không? Đám người khốn kiếp kia có động tay động chân gì với anh không, anh có bị thương không?”

“Anh mau nói cho em biết đi, có chuyện gì xảy ra không, anh ơi…rốt cuộc anh có sao không!”

Hết câu này đến câu khác, Dương Cẩm Tú sốt sắng hỏi, giống như ánh nắng mặt trời giữa mùa đông lạnh giá, sưởi ấm cả người Vu Kiệt

“Anh không sao! Không bị thương, em yên tâm!”

“Anh yêu của em là người như thế nào chứ, anh là cao thủ mà, lẽ nào em chưa từng thấy thân thủ của anh sao?”

“Haha, yên tâm đi!”, Vu Kiệt cố tỏ vẻ như không có chuyện gì mà trả lời Dương Cẩm Tú, anh không muốn cô quá để ý đến chuyện này mà lo lắng cho anh.

“Thật sự không sao?”

Dương Cẩm Tú bỗng òa khóc nức nở, ở đầu bên kia, cô đứng ở trước cổng, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, những suy nghĩ và lo lắng chồng chất tích tụ lại suốt hai ngày qua thi nhau…bùng phát!

Nghe thấy tiếng cô khóc, Vu Kiệt bỗng nhiên luống cuống: “Em…em đừng khóc mà, anh thật sự không sao, hay là anh quay video cho em xem nhé?”

“Anh ăn được ngủ được bay nhảy được!”, Vu Kiệt cười haha nói.

“Phì…”, Dương Cẩm Tú vừa vui vừa khóc, bật cười thành tiếng.

“Anh tưởng anh là người nổi tiếng đánh bóng rổ kia sao? Hứ, còn ăn ngủ nhảy, sao lại không vừa nhảy vừa hát chứ?”

Dương Cẩm Tú chu miệng,

Vu Kiệt nhẹ nhàng đáp: “Nếu như em muốn anh vừa nhảy vừa hát thì anh cũng không ngại đâu, đợi anh trở về sẽ biểu diễn một đoạn múa ương ca cho em xem nhé?”

“Phụt!”

Để làm dịu bầu không khí và khiến Dương Cẩm Tú vui vẻ cho nên Vu Kiệt đã cố gắng pha trò một lúc.

Có một câu nói rất hay: Sự lạnh lùng và khôn ngoan của đàn ông luôn dành cho người ngoài, trong khi sự dễ thương và ngốc nghếch thì luôn dành cho những người phụ nữ họ yêu thương.

Đối với Vu Kiệt mà nói, Dương Cẩm Tú chính là người mà anh yêu thương nhất.

Cô gái này, vào mùa hè nóng nực vẫn mặc một bộ đồ gấu dễ thương, mồ hỗi nhễ nhại chỉ vì muốn thấy anh cười.

Hơn nữa, lúc đó Vu Kiệt chỉ vừa mới xuất ngũ, chỉ là một người đàn ông không có gì cả.

“Được rồi, được rồi, đừng có huyên thuyên nữa, không giống anh chút nào!”, Dương Cẩm Tú đưa tay lau nước mắt, không khóc nữa.

Ngừng một lúc, cô lại nói tiếp: “Nói chuyện thực tế đi, lúc nào thì anh đến Ninh Thành đón em vậy?”

“Ờm…”

“Vu Kiệt hỏi: “Vết thương của anh trai em thế nào rồi?”

Dương Cẩm Tú đáp: “Đang khôi phục rất tốt, thuốc lần trước anh đưa rất có tác dụng, bác sĩ trong nhà xem rồi bảo rất đặc biệt, còn nói là nếu có cơ hội thì sẽ hỏi anh nghiên cứu một chút!”

“Vậy sao!”

Vu Kiệt lẩm bẩm một câu, cũng không lo lắng gì: “Có tác dụng là tốt rồi, nếu đã như vậy thì anh sẽ cố gắng đến đón em sớm nhất có thể, ở Giang Thành còn có chút chuyện cần phải xử lý, anh phải trở về thôn Vu Gia một chuyến, muốn đến thắp cho bố mẹ nén nhang trước khi đi, đợi anh cả cùng chị dâu và Nhã Nhã từ thủ đô trở về, làm trưởng thôn, mọi chuyện xong xuôi anh sẽ đến đón em!”

“Sau đó chúng ta về thủ đô, cùng nhau sống một cuộc sống chỉ thuộc về chúng ta, được không?”

“Được ạ!”

Dương Cẩm Tú nhướng mày vui mừng: “Cứ quyết định như vậy đi, nếu anh không đến đón em, em sẽ vác cây đao năm mươi mét đến tìm anh, kề dao lên tận cổ anh đấy”.

“Được được được, anh nhất định sẽ đến mà!”

“Vâng ạ, tạm biệt, em sẽ đợi anh!”, nói xong, Dương Cẩm Tú cúp điện thoại, khóe miệng cứ nở nụ cười không thôi.

Còn Vu Kiệt sau khi cất điện thoại.

Anh nhìn lên bầu trời rộng lớn:

“Cẩm Tú, đợi anh!”





Gọi điện thoại xong, rời khỏi nhà họ Đổng, Vu Kiệt bảo Trịnh Long trở về thủ đô để chuẩn bị.

Sau đó, trước khi trở về làng, anh đã bí mật gọi điện thoại cho Lưu Mặc Sinh và xin được giấy phép đi đến nghĩa trang liệt sĩ.

Đem theo mấy bình rượu, mấy con gà nướng, che một chiếc ô đen, anh đứng trước mộ của Vương Tam và các anh em khác trong tổ chức Lang Nha.

Bầu trời âm u, mưa liên miên không ngừng.

Khoảng thời gian này, bất kể là ở thủ đô hay Hương Thành đều xảy ra rất nhiều chuyện.

Bầu không khí vô cùng nặng nề!

Vu Kiệt nhớ lại những ngày trước, sắc mặt bi thương!

Đã thề rằng sống chết có nhau, thân là đội trưởng vậy mà lại một mình sống sót!

Nhưng Vu Kiệt biết rằng bản thân đang mang theo những gửi gắm của bọn họ mà sống tiếp!

Một lúc lâu sau, có lẽ là gió đã mang âm thanh của những người anh em đến, Vu Kiệt không kìm được nước mắt, mỉm cười!

“Lâu rồi không gặp mọi người, lúc đi ra ngoài không đem theo thẻ, chỉ mua được mấy bình rượu ở chỗ trưởng thôn mà mọi người thích uống còn có gà nướng nữa, cùng nhau ăn đi!”

Vừa nói, anh vừa mở bình rượu ra, ngồi ở trước bia mộ của Vương Tam, bên cạnh đều là anh em trong tổ chức Lang Nha.

Bầu không khí này giống như cả nhà quây quần nói chuyện vậy!

“Lúc trước khi còn ở trong đội huấn luyện, cách vài tháng chúng ta mới được uống rượu một lần, nhớ lần đầu tiên chúng ta tập huấn xong, mười người cùng nhau đi qua bên kia đường, uống cạn hết cả mấy thùng bia, ông chủ thấy cũng giật mình!”

“Mọi người còn nhớ ông chủ đó đã nói gì không? Ông ta nói, đáng sợ quá, nhiều thùng như vậy, có thể đi về được không? Sau đó, chúng ta khoác vai nhau, cùng nhau lớn tiếng hát vang suốt cả đoạn đường, lúc trở về còn bị Lão Tần mắng một trận té tát!”

“Haha, bài hát đó hát như thế nào nhỉ, Vương Tam, nào, ngẩng đầu lên: Đoàn kết chính là sức mạnh, đoàn kết chính là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, còn cứng hơn cả sắt còn mạnh hơn cả thép…”

“….”

Vu Kiệt ngồi hát một mình, nước mắt cứ không ngừng trào ra!

“Mảnh đất mà chúng ta đang bảo vệ vô cùng sạch sẽ, mọi người ở dưới suối vàng đừng lo, đội trưởng…đội trưởng sẽ tiếp tục bảo vệ, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn sâu mọt kia làm xằng làm bậy trên mảnh đất mà mọi người bảo vệ!”

“Vương Tam à, anh cứ yên tâm mà đi nhé! Chị dâu sống rất tốt, thằng bé cũng lớn rồi, rất thông minh, nó thừa hưởng tinh thần của Lang Nha chúng ta, bây giờ đã học tiểu học rồi, nghe chị dâu nói sau này thằng bé muốn trở thành người như anh vậy!”

“Anh ba, vợ anh sắp sinh rồi, bác sĩ nói là một thằng nhóc mập mạp…”

“Anh năm, mẹ anh hình như lại có thai rồi, nói là muốn sinh thêm cho anh một thằng em trai!”

“Anh chín, con trai anh sắp cưới vợ rồi, anh ở trên trời có linh thiêng thì phù hộ cho cháu trai của anh nhé…”

Anh liên tục thì thầm!

Nói đến đó thì…

Nước mắt cũng khô dần!

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi