ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Giọng nói đó vô cùng lạnh lùng!

Dường như trong từ điển trên thế giới chỉ có một từ có thể mô tả được cảm xúc của Owen ngay lúc này!

Khuôn mặt đó rất quen thuộc

Anh ta nhớ rất rõ chính tên thanh niên này ngày hôm đó đã khiến anh ta phải chịu sự sỉ nhục lần đầu tiên trong đời!

Mà bây giờ hắn đã đến đây rồi.

Đang đứng ở cửa đút tay vào túi quần, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, xem anh ta như một con kiến, một con kiến nhỏ bé không thể đánh trả!

Xoẹt!

Owen cau mày, giận run người!

Anh ta siết chặt nắm đấm, đột nhiên lùi lại một bước, anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì Vu Kiệt đã nói tiếp.

“Ở nhà họ Dương chỉ đạp mày một phát là vì nể mặt nhà họ Dương nên tạm thời bỏ qua cho mày!”

“Nhưng, nếu như mày thấy ngứa ngáy tay chân thì tao cũng không ngại đạp mày thêm vài phát nữa để dạy mày cách làm một người bình thường!”

“Đặc biệt là…một người sống!”

“Mày thấy sao? ”

Thấy sao?

Sự tức giận bỗng nhiên bùng nổ, xâm chiếm cả khuôn mặt của Owen.

Anh ta hơi híp mắt lại, cười lạnh một tiếng, nhớ lại bản thân đã gọi điện thoại đi rồi, lại nghĩ đến chuyện anh ta chính là khách hàng VIP của khách sạn này, ở địa bàn của mình còn phải sợ một tên vô dụng sao?

Ngày hôm đó vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Vu Kiệt, Owen đã không xem anh ra gì rồi, nếu như là người xuất thân gia thế thì sẽ ăn mặc quê mùa như vậy sao?

Theo bản năng, anh ta và Dương Chân đều cho rằng Vu Kiệt chẳng qua chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ ban ngày mà thôi!

Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, giọng điệu mỉa mai nói: “Tao còn tưởng là ai cơ chứ! Đây không phải là tên chạy vặt của nhà họ Dương hôm đó sao?”

“Ồ, đúng rồi, đúng rồi, tao quên rồi, mày không phải tên chạy vặt, ngay cả một tên chạy vặt mày còn không bằng, mày còn mơ tưởng có thể vào được nhà họ Dương sao, đồ ở rể ăn bám!”

“Sao thế, bây giờ không làm kẻ ăn bám nữa, thay đổi ý định làm tên đào mỏ rồi sao? Lẽ nào mày chưa từng nghe nói, lo chuyện tầm phào sẽ chết sớm sao? Hay là nói, mày và cái tên giao hàng kia là một hội?”

“Cậu Vu…”, quay đầu lại nhìn, Lý Đại Năng bỗng sững người, nghe xong đoạn đối thoại giữa hai người, trong lòng hắn ta có chút khó hiểu.

Vu Kiệt và vị Owen này…quen nhau?

“Cậu Vu?”

Nghe thấy cách xưng hô của Lý Đại Năng và Vu Kiệt, Owen cười chế nhạo: “Lại còn cậu? Chưa vào được cửa nhà họ Dương mà đã dám xưng là cậu cơ đấy, mày cũng trâu bò thật...”

“Không biết đứa cháu gái của bạn gái tao, cô chủ nhà họ Dương kia, rốt cuộc tại sao lại nhìn trúng loại người như mày chứ?”

“Tao đoán là nó bị mù rồi? Ha…”

Owen vừa cười một tiếng.

Lúc đang chuẩn bị phát ra một tràng cười điên cuồng!

Thì Vu Kiệt…

Ra tay rồi!

Vừa nghe thấy Owen lên tiếng chế nhạo Dương Cẩm Tú, anh đã lập tức ra tay rồi!

Vu Kiệt di chuyển bước chân, bóng dáng của anh giống như vượt ra ngoài thế giới, sau ba ngày bế quan ở thủ đô, anh đã vượt phá hóa kình rồi, sớm không còn ở cấp bảy ám kình nữa.

Động tác này cực kỳ nhanh, trong nháy mắt, anh đã trực tiếp di chuyển đến trước mặt mấy tên vệ sĩ.

Nhìn thấy cảnh này, tiếng cười của Owen đột nhiên dừng lại, sau đó là một cảm giác sợ hãi dâng lên.

Sắc mặt anh ta hoảng hốt!

Lập tức lùi về phía sau.

Nhưng…

Còn kịp không?

Chế nhạo xong rồi?

Sỉ nhục xong rồi.

Lùi một bước là muốn bỏ chạy sao?

Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!

“Muốn chạy?”

Bàn tay của Vu Kiệt giống như sấm, anh nhanh chóng vươn tay, bước tới, lướt qua vai Lý Đại Năng.

Giây tiếp theo!

Một tay trực tiếp túm lấy cổ áo của Owen.

Anh ta…chạy thoát không nổi!

“Mày…”, Owen giật mình hoảng sợ, sao lại có thể nhanh đến vậy chứ, đây là tốc độ mà người thường có thể đạt được sao?

“Bốp!”

Ngay sau đó…

Vu Kiệt đã đáp lại!

Một bạt tai!

Mạnh mẽ vang dội, không kém gì lúc nãy anh ta đã tát Lý Đại Năng.

"Cậu Vu...", Lý Đại Năng sững sờ.

Vu Kiệt: "Lúc nãy tao đã nói rồi, nếu như mày ngứa ngáy tay chân thì tao cũng không ngại giẫm thêm vài phát lên người mày đâu, cái tát đầu tiên này là đáp trả cho cái tát vừa nãy mày đã tát bạn tao!"

"Làm người phải biết tha thứ, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Trên đời này, không có ai cao quý hơn ai cả. Giao hàng cho mày là phép tắc. Giao hàng chậm trễ nên đề ra phương án bồi thường cũng là phép tắc, nhưng mày lại được voi đòi tiên, đó không phải phép tắc!"

Không đúng phép tắc, không hợp nhân đạo, nên đánh!

"Bốp!"

Lại là một bạt tai nữa, tiếng kêu còn vang dội hơn cái đầu tiên.

Đáng đánh chính là đáng đánh!

Sai thì phải bị trừng phạt!

Từ trước đến nay Vu Kiệt luôn rất rõ ràng.

“Cát tát thứ hai, là vì miệng mày toàn phát ra những lời bẩn thỉu, miệng người là để ăn cơm chứ không phải là để văng tục. Đây là Hoa Hạ, không phải quốc gia của mày, cái gọi là có bạn từ phương xa đến thăm không phải là vui lắm sao, nhưng nếu mày là chó thì tao cũng không ngại để mày nếm thử thế nào là Đả Cẩu Bổng đâu!”

Sau mỗi một bạt tai là một câu dạy dỗ!

Mạnh mẽ vang dội.

“Mày...”

Hai cái tát đó đã khiến Owen ngây người.

Hai bên mặt gần như đã sưng vù lên!

Anh ta nổi giận lôi đình, lông mày không ngừng run lên: “Mày…đồ khốn kiếp…tao phải…”

“Bốp!”

Vẫn là!

Không đợi anh ta nói hết câu.

Cái tát thứ ba đến đúng như lời hẹn.

Lần này, Vu Kiệt không lên tiếng.

Bởi vì lý do rất đơn giản.

Mày tát bạn tao ba tát thì tao thay bạn tao đánh lại mày ba bạt tai.

Đây gọi là hợp tình hợp lý!

“Bây giờ!”

Vu Kiệt túm chặt cổ áo anh ta, dùng lực nhấc lên, sau đó lấy đà nghiêng về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người họ gần như không bằng nửa cú đấm.

Ánh mắt anh lạnh như băng hỏi: “Nếu mày còn muốn đánh!”

“Tao!”

“Sẽ đánh cùng mày!”

“Cậu Vu…”, Lý Đại Năng kinh ngạc.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên hết cho tôi!”

Không còn thời gian suy nghĩ, Owen nhìn chằm chằm vào các nhân viên bảo vệ đang đứng xung quanh, anh ta giống như phát điên mà hét lên: "Đánh chết hắn cho tôi, các người mù rồi hả? Đánh đi, đánh đi chứ!"

Đánh?

Nghe thấy mệnh lệnh, những tên bảo vệ kia lập tức bừng tỉnh khỏi cơn hoảng hốt sau ba cái tát kinh hoàng vừa nãy.

Bọn họ xắn tay áo, giơ nắm đấm lên.

Đùa sao?

Tát Owen ba phát?

Đây là khách quý của chủ tịch khách sạn này đấy!

Hôm qua lúc Owen đến đây, bọn họ tận mắt nhìn thấy người thanh niên đến từ Lập Kiên này được chủ tịch tập đoàn đích thân đón tiếp, đưa đến tận phòng VIP, từ đầu đến cuối trên mặt chủ tịch đều viết rõ hai chữ nịnh nọt!

Khủng khiếp hơn chính là người bạn gái của Owen, ở Ninh Thành có ai mà không biết chứ, đó chính là cô chủ nhỏ tuổi nhất đời thứ hai của nhà họ Dương, gia tộc hạng hai rất có tiếng tăm ở Ninh Thành!

Hiện tại tên này tát Owen ba tát, đây không những là đã tát vào bộ mặt của chủ tịch khách sạn, mà còn tát cả vào mặt nhà họ Dương nữa.

Nếu như không xử lý tốt chuyện này, đừng nói đến bọn họ, e là ngay cả chủ tịch cũng phải xếp đồ đạc mà cuốn gói đi thôi!

Nghĩ đến đây, những tên bảo vệ đó vội vàng xông lên.

Bọn họ không hề biết thân phận của Vu Kiệt, đâu nghĩ được nhiều như vậy chứ!

Nhưng…

Đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị lao đến!

Thì Lý Đại Năng đã di chuyển!

Nhịn lâu như vậy!

Cuối cùng hắn ta cũng ra tay rồi!

Lý Đại Năng lao đến rất nhanh, nắm đấm phóng ra giống như rồng bay lên từ biển, oanh kích song phương, thân hình lúc này của hắn ta to lớn giống như một hòn đảo nổi trên mặt biển, một đấm trực tiếp giáng vào trán của tên bảo vệ dẫn đầu.

Một tiếng “bụp” vang lên.

Tên đó bày nhào ra ngoài!

Những tên khác lại một lần nữa hoảng sợ!

Hai mắt Lý Đại Năng đỏ như máu, tức giận nói: “Các người dám xông vào thử xem!”

Có thể bắt nạt tôi!

Sỉ nhục tôi cũng được!

Đánh tôi cũng không sao!

Nhưng…

Vài tuần trước ở phòng tập quyền anh Tứ Hải, nhờ sự xuất hiện của Vu Kiệt đã giúp hắn ta giữ lại chút tôn nghiêm, giúp hắn ta sống sót đến tận bây giờ!

Đối với Lý Đại Năng mà nói, Vu Kiệt là đại ca, là ân nhân, là anh em!

Hắn ta không nhịn nữa!

Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được?

Không thể nào nhịn được nữa vậy thì không cần phải nhịn!

Người cầm kiếm luôn sống một đời quân tử!

Người luyện kiếm, dứt khoát quyết định mọi chuyện, không do dự, không lùi bước, không hối hận!

Người tin kiếm, khi tài năng bộc lộ, nếu nhịn không được vậy thì đừng nhịn!

Đó chính là xuất kiếm!

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi