ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Tầng cao nhất của khách sạn, trong một căn phòng vip, đã chín giờ tối, khói thuốc lượn lờ.

Cạnh cửa sổ sát đất, một người đàn ông trung niên vừa tắm xong, đưa tay kẹp điếu thuốc đang ngậm ở khóe miệng. Anh ta ngồi đây, ở tầng cao nhất, cúi đầu quan sát thành phố này.

Ninh Thành là nơi khai sinh ra quyền thuật, đồng thời cũng là thành phố cấp một ở khu vực Đông Lục, là cửa ngõ giao thương với hầu hết các tỉnh thành khác trong cả nước.

Ở một nơi phồn hoa như thế, có thể có được một mảnh đất cắm dùi, đó chính ước mơ của biết bao thanh niên, mà anh ta, Lý Phương, chỉ mới 30 tuổi đã có được một khách sạn năm sao ở đây.

Có thể làm được như vậy, hiển nhiên, không chỉ dựa vào thực lực.

Với tư cách là chủ tịch của một khách sạn cao cấp, những người mà anh ta đã và đang tiếp xúc đều là những ông trùm của giới thượng lưu, từ ngày đầu tiên đặt chân đến Giang Thành cho đến nay, anh ta luôn nhớ kỹ từng nhân vật quan trọng trong thành phố này.

Đây chính là bản lĩnh của anh ta!

Cũng là lý do giúp anh ta đạt những thành quả ngày hôm nay.

Nhớ đến cuộc điện thoại của cậu ấm người ngoại quốc tên là Owen kia, Lý Phương không khỏi tò mò.

Anh ta cũng không biết Owen là ai, nhưng trước khi người này gọi điện đến, anh ta đã nhận được cuộc gọi từ một cậu ấm thuộc câu lạc bộ Đồ Long tại Thiên Thành, người mà cả đời này anh ta có muốn quen biết cũng không được.

Câu lạc bộ Đồ Long không chỉ nổi danh tại Thiên Thành, mà bởi vì vị trí của Thiên Thành và thủ đô tương đối gần, nên lực ảnh hưởng của nó đã lan đến thủ đô, sau đó vang danh khắp cả nước, gần như mỗi một thành phố đều có bóng dáng của câu lạc bộ Đồ Long.

Cho nên, sau khi nhận được cuộc gọi từ một trong ba mươi thành viên của câu lạc bộ Đồ Long, Lý Phương phải vội vàng tiếp ngay.

Thế nhưng, khi đến nhà hàng, điều khiến anh ta càng thêm kinh ngạc chính là người phụ nữ ở bên cạnh Owen.

Dương Chân!

Cô chủ trẻ tuổi nhất thuộc thế hệ thứ hai của nhà họ Dương, một gia tộc đặc biệt tại Ninh Thành, người đã ra nước ngoài du học sáu năm trước. Thân phận của cô ta vô cùng cao quý.

Lý Phương ở Ninh Thành nhiều năm như vậy, đương nhiên, anh ta nhớ rất rõ cô hai nhà họ Dương.

Sau khi nhìn thấy Dương Chân, Lý Phương có thể chắc chắn một điều rằng thân phận của Owen không hề đơn giản.

Bởi vì…

Từ sau khi nhà họ Hàn xảy ra chuyện mấy tuần trước, gần như toàn bộ các gia tộc trong giới thượng lưu đều biết đứng đằng sau nhà họ Dương là một ngọn núi lớn.

Mà ngọn núi kia…

… đến từ thủ đô.

Rất có thể đó là một trong bốn gia tộc lớn.

Thậm chí là… dòng tộc cao hơn nữa.

Nhớ đến thân phận cực kỳ cao quý của cậu ấm thuộc câu lạc bộ Đồ Long kia, Lý Phương nào dám lạnh nhạt, gần như là dùng thái độ cung kính nhất mà anh ta đã tôi luyện suốt nhiều năm qua để tiếp đãi.

Hiện tại, sau cái hôm đón tiếp Owen, anh ta tự hỏi không biết có thể thông qua cậu Owen để tạo mối quan hệ với ngọn núi lớn ở thủ đô kia hay không.

“Nếu như có thể tiếp xúc được với một vài cậu ấm ở thủ đô, sau đó mở một khách sạn ở thủ đô, việc kinh doanh này…

… đương nhiên là phất lên như diều gặp gió.

Càng nghĩ, Lý Phương càng cảm thấy phấn khích.

Khóe miệng bất giác nhếch lên thành một đường cong.

Thế nhưng…

Ngay khi anh ta tưởng tượng đến đoạn phấn khích nhất thì điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên, theo sau đó là tiếng chuông điện thoại reo vang.

Lý Phương nhíu mày, không khỏi cảm thấy khó chịu khi ảo tưởng tốt đẹp bị cắt ngang. Anh ta cầm lấy điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiển thị là số của đội trưởng đội bảo vệ khách sạn, Lý Phương lập tức nổi giận, bấm nghe điện thoại, sau đó đặt lên tay: “Không phải đã nói với anh rồi à? Không được gọi cho tôi vào giờ này!”

“Có chuyện gì thì đi tìm quản lý, đừng có đến làm phiền tôi!”

“Anh không hiểu tiếng người à?”

Anh ta mở miệng mắng xối xả.

Đầu dây bên kia, khi vừa nghe thấy có tiếng nói, người đàn ông mập mạp vốn đang đứng yên tại chỗ, vẻ mặt căng thẳng liền chạy nhanh vào sảnh, lắp bắp đáp: “Chủ tịch… không, không ổn rồi… đây không phải việc nhỏ đâu!”

“Không phải việc nhỏ?”

“Cậu… cậu Owen… là… là… cậu Owen…”

Vừa nói đến đó…

Nghe thấy tên nhân vật chính, Lý Phương lập tức trừng to mắt, vẻ mặt thay đổi 180 độ, anh ta ngồi thẳng dậy, thái độ nghiêm túc hơn so với lúc trước.

“Nói, cậu Owen làm sao? Nói mau!”, anh ta thúc giục. Đó chính là vị khách mà cậu ấm của câu lạc bộ Đồ Long đã căn dặn anh ta phải đối đãi cho thật tốt, nếu như Owen gặp phải chuyện gì đó, vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt vị kia?

Đến lúc đó, đừng nói là đến thủ đô mở khách sạn, có thể tiếp tục lăn lộn ở Ninh Thành hay không cũng là một vấn đề.

Đội trưởng đội bảo vệ: “Tôi… tôi…”

“Mẹ kiếp, nói mau! Anh có tin tôi đuổi anh không hả?”

“Vâng… được!”, vừa nghe đến chuyện bị đuổi, mặt đội trưởng đội bảo vệ như đánh máu gà, vội vàng nói: “Không… ông ổn rồi chủ tịch, vừa nãy, ở sảnh có truyền tin đến nói… nói rằng lúc cậu Owen xuống nhận hàng thì bị tên giao hàng đánh, ngay cả anh em của tên đó cũng xông vào đánh cậu ấy!”

“Cái gì?”

Soạt!

Lý Phương giật nảy mình.

Anh ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh: “Vậy anh còn đứng sững ra đó làm gì? Lập tức đi đến sảnh, bắt hai thằng khốn kia lại, nếu để bọn họ chạy thoát, các người cũng cút hết cho tôi!”

“Vâng… vâng…”

Bảo vệ gật đầu, vội cúp điện thoại.

Nhận được tin, Lý Phương cũng không còn tâm trạng ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn thành phố đêm cái khỉ gì nữa.

Mấy chuyện kiểu này, nếu anh ta không ra mặt giải quyết, sợ rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lý Phương đã tiếp xúc với những nhân vật lớn này nhiều năm như vậy, đương nhiên, anh rất rõ tính tình của đám cậu ấm cô chiêu này thế nào.

Nghĩ vậy, anh ta vội vàng thay đồ, sau đó đi đến sảnh chính.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta định đi ra ngoài thì chợt khựng lại.

Dường như vừa nãy đội trưởng đội bảo vệ chỉ nói Owen bị đánh.

Vậy… vậy cô Dương Chân thì sao?

Cô ta đang ở đâu?

Để nắm rõ tình hình thực tế của hai người bọn họ, Lý Phương lại lần nữa lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm thấy số của Dương Chân, bấm gọi.

“Tút… tút… tút…”

Một phút sau, cuộc gọi được kết nối.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh lười nhác: “Alo?”

“Cô… cô Chân, là tôi, Lý Phương đây, chủ tịch khách sạn!”, Lý Phương cẩn thận chào hỏi.

“Lý Phương à?”

Dương Chân biết người kia là ai, tuy nhiên đã muộn thế này còn gọi đến… chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó?

Bất giác, Dương Chân nhìn ra cửa, ngẫm nghĩ, sao lâu như vậy rồi mà Owen còn chưa quay lại, nhận hàng tốn nhiều thời gian thế à?

Cô tiếp tục nói: “Anh có chuyện gì không?”

Lý Phương có hơi kinh ngạc: “Là như vầy, cô có biết cậu Owen ở đâu không?”

Owen?

Hỏi anh ấy làm gì?

Dương Chân: “Vừa nãy còn ở trong phòng, nhưng giờ đã xuống sảnh nhận hàng rồi, còn chưa quay lại. Sao hả? Anh có việc gì cần tìm anh ấy à? Nói với tôi cũng được, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy!”

Nhận hàng…

Hỏng rồi, nghe được mấy chữ kia, Lý Phương càng thêm hoảng hốt, thật sự đã xảy ra chuyện, ngay sau đó, anh ta vội nói: “Không… không ổn rồi!”

Giọng điệu vô cùng hấp tấp.

Dương Chân nhướng mày, cảm giác bất an trào lên.

“Nói!”, ánh mắt cô ta trở nên lạnh lùng.

Lý Phương: “Không hay rồi cô Chân, vừa nãy tôi nhận được tin, cậu Owen bị hai tên giao hàng đánh ở sảnh… Cô mau đến xem thử đi! Tôi cũng lập tức đến đó!”

“Cái gì?”, Dương Chân biến sắc.

Bị giao hàng đánh?

Là loại giao hàng nào mà có lá gan lớn như vậy chứ?

Dám đụng đến người đàn ông của Dương Chân này à? Muốn chết đúng không?

“Tôi biết rồi, giờ tôi đến ngay!”

Dứt lời, Dương Chân cúp máy, đứng dậy, hùng hổ bước ra cửa.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi