ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Diệp Lâm là Võ thánh!

Kể từ 25 năm trước sau khi phong thánh, truyền thuyết về ông liền trở thành một sự tồn tại khó lòng vượt qua trong võ giới Hoa Hạ.

Nhưng, người thật sự nhìn thấy Diệp Lâm ra tay, rất ít.

Bởi vì.

Các võ sĩ từng nhìn thấy, đều đã chết cả rồi.

Diệp Lâm cũng không phải một kẻ khát máu, so với công bằng và chính nghĩa Vu Kiệt luôn theo đuổi, cái ông ta theo đuổi chỉ có hai từ.

Sở thích!

Thế gian quá nhiều bất công, ông ta quản không nổi.

Thế gian quá nhiều kẻ ác, ông ta nhìn không thấu.

Nhưng...

Để ông ta gặp chuyện bất bình, nhìn thấy trong lòng không thoải mái, ông ta sẽ ra tay.

Để ông ta gặp phải kẻ ác, nhìn thấy muốn ép chết mình, ông ta sẽ ra tay!

Hành động theo trái tim là cách làm của thánh!

Cách thức của Diệp Lâm vô cùng bá đạo, dường như trong thế giới của ông ta, ngay cả trời đất đều phải phục tùng dưới chân mình.

Nhưng, mỗi một câu thốt ra đều như cây kim mạnh mẽ rơi xuống đất, âm thanh đâm thủng nội tâm lão tổ nhà họ Mục.

Lão tổ nhà họ Mục cười khổ, một tiếng ho động đến từng vết thương trên cơ thể bị xé rách và đè nén bởi áp lực đại đạo, răng nhuốm đầy máu.

“Có thể nhận được sự chỉ bảo của Võ thánh, lão già này...chết không hối tiếc...”

“Nhưng...”

Lão tổ nhà họ Mục lại ho một tiếng: “Lần này tôi đi, nhà họ Mục chắn chắn sẽ gặp phải đả kích nặng nề, lại mất đi cường giả hóa kình trấn giữ, từ hạng hai rớt xuống hạng ba, thật là chết không cam lòng mà...”

“Sau khi lão về trời, mong ông Diệp tha cho trên dưới nhà họ Mục một mạng, xin đừng nhổ cỏ tận gốc...”

“Có thể?”

Diêp Lâm: “Sống chết của nhà họ Mục là do trời định”.

“Cảm ơn ông Diệp...tác thành”.

Lời vừa thốt ra.

Đã biết thắng thua.

Diệp Lâm hóa giải áp lực đại đạo, đưa tay lên giữa không trung rồi lại buông xuống.

Mưa vẫn đang rơi.

Không có ai đúng.

Cũng chẳng có ai sai.

Mọi việc trên thế giới này đều không có đúng hoặc sai tuyệt đối, việc đưa ra phán đoán về hai tiêu chuẩn này trước nay đều xuất phát từ nội tâm con người có bằng lòng tiếp nhận hay không mà thôi.

Rõ ràng, lão tổ nhà họ Mục đã biết kết cục của mình và đã tiếp nhận kết cục đó.

Diệp Lâm chống tay, quay người đi đến bên cạnh Mặc Bạch.

Hạt mưa từ cơ thể hai người rơi xuống, bắn tung toé trên nền gạch nứt nẻ trong sân.

Trên nền gạch, hai đầu gối nát bét muốn đứng lên không khác gì đang nằm mơ, trong giây phút cuối cùng trước khi chết, lão tổ nhà họ Mục không cưỡng ép bản thân phải giống người thường.

Ông ta chỉ muốn có chút mặt mũi.

Vì thế, ông ta giơ ống tay áo lau sạch đi vệt máu đọng lại nơi khóe miệng, ngón tay chỉnh sửa lại khuôn mặt, hơi dùng sức chỉnh sửa lại cổ áo, ông ta ngước lên bầu trời.

Nước mưa rơi xuống đập lên mặt, khoảnh khắc lạnh buốt gợi nhớ về quá khứ.

Cảm giác này rất quen thuộc.

Gợi lại con đường cả đời này đã đi qua, sai lầm, quanh co, chẳng có gì, chưa làm tốt được việc gì thì đã đi rồi.

Con người sống trên đời luôn muốn giữ cho mình chút thể diện.

Cho dù đến cuối cùng, trước khi chết cũng muốn để lại chút dáng vẻ của tông sư ở nơi này.

Sai.

Chính là sai.

Không có gì không thể chấp nhận.

Muốn giết thanh niên kia là ý muốn.

Không biết thế nào sư phụ người ta lại xuất hiện.

Muốn giết người, đương nhiên phải chuẩn bị tâm thế bị giết.

Lão tổ nhà họ Mục đang chờ đợi, ông ta không biết tại sao lại sinh ra trạng thái này, cũng không biết tại sao (tác giả) muốn miêu tả bộ dạng về trời của ông ta nhiều như thế trong chương này.

Không phải cao tăng.

Cũng không phải nhân vật quan trọng nào.

Nhiều lắm cũng chỉ là nhân vật mắm muối, cuối cùng đảm nhận vai trò trút giận trong trận chiến sinh tử này.

Nhưng...

Chẳng phải phần lớn con người đều trải qua cuộc sống như vậy sao?

Không làm gì cả, buồn phiền nửa đời.

Không biết ý nghĩa của tồn tại là gì, vội vã đi hết 10 năm cuộc đời.

Trong độ tuổi thanh xuân con người mơ hồ, phạm phải sai lầm, nửa đời sau chôn vùi trong nấm mồ.

Bước sang tuổi trung niên con người chán chường, muốn làm việc, sợ rằng nửa đời sau quá ngắn, không kịp hưởng thụ.

Lúc về già, tất cả đều đã muộn.

Trong thời gian hấp hối nghĩ tới những điều này, lão tổ nhà họ Mục bỗng nhiên cảm nhận được khí tức của ông ta đột ngột dâng lên, ông ta bước qua cấp độ này trong trạng thái yên tĩnh, đạt tới đỉnh cao trước khi chết.

Hóa kình, tầng thứ 6!

Cho nên khi đạt tới tầng này, ông ta lại nhìn thấy một số thứ.

Cuối cùng lão tổ nhà họ Mục ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Lâm: “Trong hơi thở của ông vừa rồi có chút sát ý đối với nhà họ Mục, đúng không?”

Diệp Lâm: “Ông cảm nhận được rồi?”

Lão tổ nhà họ Mục: “Nhà họ Mục trước nay chưa từng xích mích với ông Diệp”.

Ánh mắt Diệp Lâm chùn xuống: “Nhưng con cháu bất tài của ông đã từng làm một việc”.

“Việc gì?”

Diệp Lâm: “Giết mẹ ruột của đệ tử tôi!”

...

Im lặng, im lặng như chết!

Nước mưa tựa hồ tăng thêm cảm giác tan tác tiêu điều.

Chẳng trách chữ “chết” này thốt ra từ miệng Diệp Lâm lại sắc bén đến vậy.

Trầm mặc phút chốc.

Lão tổ nhà họ Mục có chút ân hận.

Hận bản thân có ý muốn giết người.

Hận ban đầu không “bắn” mấy đứa con trai còn lại của mấy đứa cháu không hiếu thuận này lên tường!

Hận...

Cũng không hận nổi nữa.

Chút hơi tàn sống lay lắt ngần ấy năm đã là may mắn rồi.

Chẳng trách, sát khí đó lại nồng nặc như vậy.

Ông ta cảm thấy dường như mọi sinh mạng đều đã được ông trời sắp xếp.

Ông ta tới rồi.

Đứa trẻ đó cũng tới rồi.

Bản thân...

Một lão già nên chết.

Đã đến lúc chết rồi!

Chỉ thấy ông ta giống như thấy tiếc nuối điều gì, lắc đầu, nhìn Diệp Lâm, sau đó nói một câu cuối cùng bằng chất giọng khản đặc.

“Lão già nhà họ Mục, Mục Nam Sơn, nguyện vì mẹ của đồ đệ, đền mạng thay cho tội lỗi của con cháu nhà họ Mục!”

Nói xong, ông ta từ từ nhắm mắt.

Nội lực trong của cơ thể cản trở hơi thở.

Đầu tiên sắc mặt đỏ au.

Sau đó cơ thể run rẩy từng đợt.

Cuối cùng, tất cả đều trở nên tĩnh lặng.

Chết trong mưa.

Chết lúc ông ta đã giữ cho bản thân mặt mũi.

Trời đất trở nên im ắng, tiếng sấm biến mất trong mây đen không một dấu vết.

“Kết thúc rồi”, Mặc Bạch thở dài.

Ông ta biết, Diệp Lâm đã cho tông sư này cơ hội lấy lại thể diện cuối cùng.

“Ừm”.

Diệp Lâm khẽ gật đầu: “Nên đến xem đồ đệ ngoan của chúng ta thôi”.

Nói rồi, ông ta đi tới trước sân, dưới chiếc Ly Chung treo dưới cây đại thụ nào đó.

Giơ tay, Diệp Lâm nắm lấy dây sắt bên trong Ly Chung.

Kéo nhẹ.

“Reng!”

“Reng!”

“Anh Kiệt!”

Trong tầm nhìn, Trịnh Long dùng tốc độ nhanh nhất xông vào võ đài.

“Việc gì vậy?”, trong lòng Vu Kiệt cảm thấy bất an.

Sắc mặt Trịnh Lòng vội vã, lắp bắp nói: “Không...không hay rồi, ông cụ ông ấy...ông ấy...ông ấy...”

“Ông nội!”

...

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi