ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Ý tứ trong câu này thật ra rất đơn giản.

Trọng tâm chỉ có hai từ:

Cút!

Chết!

Nghe thấy ý nghĩa được phân tích, người khởi xướng Thương Ưng đang đứng trước mặt khóe miệng hơi co giật, nét mặt này chỉ lướt qua trên khuôn mặt hắn ta nhưng cũng đủ thấy rõ sự sợ hãi tràn ngập trong lòng hắn giờ phút này.

Long Tiễn!

Đây không phải là một chiến sĩ bình thường.

Phải biết rằng lưỡi dao sắc Hoa Hạ Lang Vương, người từng uy hiếp cả hai giới lính đánh thuê và sát thủ cũng xuất thân từ Long Tiễn.

Mà tổ chức mới nổi Địa Ma trỗi dậy trong giới lính đánh thuê vào năm năm trước cũng bởi vì động chạm tới Long Tiễn, khiêu khích người của Long Tiễn, thậm chí là giết chiến sĩ của Long Tiễn. Cuối cùng, tất cả 30 tên lính bắn tỉa hàng đầu đều vùi thây trong khu rừng nguyên sinh bạt ngàn.

Tại thời điểm này, trong đầu Thương Ưng dường như không ngừng lặp lại khoảng thời gian đáng sợ đó.

Hai chữ Long Tiễn là cây gai vô cùng sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào tim tất cả người trong giới lính đánh thuê.

“Lão đại…lão đại…”

Nhìn Thương Ưng thừ người ra, chậm chạp không chịu nói, quân sư vội vàng thúc giục.

“Lão đại…”

Thương Ưng phản ứng lại, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, cực kì khó coi.

Hắn ta thấp giọng hỏi: “Tình hình hiện nay thế nào?”

Quân sư: “Không biết nữa, không có bất kì tin tức nào, vốn dĩ mục đích nhiệm vụ của nhóm Liệp Ưng là quan sát hành tung của mục tiêu ở biên giới, tìm thời cơ thích hợp để ra tay, lấy đầu mục tiêu trước các nhóm lính đánh thuê khác một bước”.

“Nhưng bây giờ phát sinh chuyện này, Long Tiễn nhúng tay vào, nhiệm vụ lần này sẽ gian nan hơn bất cứ nhiệm vụ nào đã làm trước kia, bởi vì Liệp Ưng đã bị bại lộ cho nên nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, tiếp theo muốn tìm tung tích của mục tiêu nhiệm vụ đã khó lại càng thêm khó.

“Chúng ta thậm chí còn không biết mục tiêu rốt cuộc là đi con đường nào, lão đại, bây giờ…làm thế nào?”

Làm thế nào?

Có thể làm thế nào.



Ai cũng có thể đoán được, đã đánh rắn động cỏ rồi còn muốn bắt đối phương, kết quả cuối cùng sẽ là xôi hỏng bỏng không.

Hành động đầu tiên thất bại, tất cả kế hoạch về sau theo thời gian sẽ ngày càng khó khăn.

Thương Ưng hơi nheo mắt: “Ngoài chúng ta ra thì còn ai biết tin tức này không?”

Quân sư trầm tư một hồi: “Nếu đoán không nhầm thì Rắn Hổ Mang, Hắc Hùng, Liệp Ưng đều đã biết tin tức này, sáng sớm hôm qua bọn họ đã phái không ít người đến biên giới phía trước để tìm kiếm thông tin, những thứ trên đường đến biên giới bọn họ nhất định đã phát hiện rồi”.

Phát hiện sao…

Ánh mắt Thương Ưng dao động, nhưng tố chất tâm lý đã trau dồi suốt những năm tháng làm việc ở trạm chỉ huy không làm hắn ta hoảng loạn ngay lập tức. Đương nhiên, sự xuất hiện của Long Tiễn đã đảo lộn hết các kế hoạch trong lòng hắn ta.

Có điều…

Rất nhanh, hắn ta đã bình tĩnh trở lại, đáy lòng lại dâng lên một ý nghĩ trước giờ chưa từng có.

Hắn nheo mắt, sát khí nồng nặc trong mắt toát ra bên ngoài, bầu không khí nhất thời bị đè nén.

Thương Ưng: “Dựa theo suy tính của cậu, giả sử sau khi bọn họ vượt biên, biết rõ có cạm bẫy, vậy họ sẽ ưu tiên chọn con đường nào đây?”

Quân sư nghe lời này liền cau mày: “Lão đại, ý của anh là?”

Thương Ưng làm động tác cứa cổ, lạnh giọng nói: “Người của Long Tiễn nhúng tay vào thì sao, đừng quên, năm năm đó danh tiếng của Long Tiễn lan rộng ra nước ngoài chẳng phải nhờ Lang Vương sao.”

“Nhưng Lang Vương bây giờ ở đâu?”

Hắn hỏi.

Khóe môi dần tăng thêm ý cười, kèm theo sự khinh bỉ.

Quân sư bừng tỉnh, trợn tròn mắt: “Ý của anh là…anh muốn trực tiếp lấy cứng chọi cứng với người của Long Tiễn?”

“Tách!”

Một cái búng tay thật kêu.

Thương Ưng cười haha: “Chính xác, xét về kinh nghiệm chiến đấu, đám người vô dụng suốt ngày chỉ biết tập thể dục Long Tiễn kia có thể so với những chiến sĩ quanh năm trên chiến trường như chúng ta sao? Sở dĩ danh tiếng của Long Tiễn vang xa là bởi vì có sự tồn tại của Lang Vương”.

“Mà năm năm trước Lang Vương bởi vì áp lực từ dư luận quốc tế nên đã bị nhốt trong ngục từ lâu, hắn là răng nanh của Long Tiễn, Long Tiễn không có răng nanh thì cũng chỉ như một con mèo ốm. Mấy năm nay giới lính đánh thuê bị sức ảnh hưởng từ sự kiện Lang Vương đè ép đến mức hầu như không còn chút động tĩnh nào, như vậy cũng không có nghĩa, người của Thương Ưng chúng ta thật sự là một đám vô dụng”.

“Vừa hay, năm năm trước không ít người của chúng ta chết trong tay Long Tiễn, đám chó không biết sống chết đó vì bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ mà dám chủ động vượt biên, vậy thì phải để chúng nó trả giá cho mạng sống của những anh em đã chết của chúng ta”.



Nói xong, Thương Ưng phất tay, hét: “Tôi lệnh cho cậu tìm tất cả các con đường mà mục tiêu nhiệm vụ có thể đi qua, sau đó sắp xếp tất cả người trong nhóm lính đánh thuê mai phục trên từng con đường, phải chắc chắn đặt cạm bẫy trước khi mục tiêu nhiệm vụ đi qua”.

“Nhớ kĩ, nhất định phải nhanh hơn các nhóm lính đánh thuê khác, đánh chặn mục tiêu nhiệm vụ trước”.

“Sau đó!”

Giọng Thương Ưng uy nghiêm vang vọng như ăn phải thứ gì, hét: “Chặt hết đầu của đám vô dụng Long Tiễn xuống cho tôi, báo thù cho những anh em đã chết trước kia của chúng ta”.

“Vâng”.

Lời vừa thốt ra, trong ngoài doanh trưởng, tất cả lính đánh thuê nghe thấy mệnh lệnh liền đồng loạt hô vang.

Bọn họ…chuẩn bị xuất phát.

Nhưng…

Bọn họ không biết là.

Điều sắp chào đón mình không phải là mục tiêu nhiệm vụ gì cả.

Mà là...nỗi sợ bọn họ mãi mãi cũng không thể nào tưởng tượng được.





Ngay khi bọn họ đưa ra quyết định chuẩn bị xuất phát.

Tin tức hắn đã nhận được rồi.

Thơm thật.

Một tên lính đánh thuê của nhóm Rắn Hổ Mang đang quỳ trước mặt, mồ hôi lạnh đầy đầu.

“Chắn chắn người của Long Tiễn đã theo chân mục tiêu nhiệm vụ đi về Tuyết Trại?”

Thanh niên biệt hiệu Rắn Đuôi Chuông lạnh lùng hỏi.

“Bọn họ đã đến phần bụng rồi, nhất định sẽ làm bè gỗ đi đường thủy rời khỏi lối ra, men theo đường sông ra hồ, vượt qua rừng rậm và kéo dài đến biên giới thủ đô, đi”.

“Vâng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi