ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Những cuộc chiến tương tự được triển khai khắp nơi quanh khu rừng rậm.

Không ngờ mọi thứ lại dữ dội như thế, mỗi một phát súng đều là một sinh mệt chết đi, sức mạnh cận chiến của chiến sĩ Long Tiễn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người, những chiêu thức bắt mắt ẩn chứa trong sát chiêu, dù là một cú thúc khuỷu tay đơn giản thôi cũng có thể ẩn chứa sức sát thương cực mạnh.

Giải quyết mọi thứ trong năm phút chiến đấu ngắn ngủi nhất.

Mười nhóm, đối đầu với mười lăm nhóm.

Hai mươi người, đối đầu với ba mươi người.

Chênh lệch nhau năm nhóm, mười người, vì thế nhiệm vụ này rơi lên người Vu Kiệt như một lẽ hiển nhiên.

Sau khi phát hiện ra hai mươi chiến sĩ Long Tiễn bắt đầu triển khai hoạt động, Vu Kiệt không hề rơi xuống thế hạ phong, anh biết rất rõ nếu như nhóm bắn tỉa không bị giải quyết thì sẽ tạo thành sực sát thương cực lớn với hai mươi chiến sĩ này.

Vứt hai tên lính đánh thuê đã bị giết chết xuống, Vu Kiệt vác súng bắn tỉa lên, xoay người nhìn về phía những điểm bắn tỉa gần nhất ở khu vực đó.

Tổng cộng năm đội.

Anh nheo mắt, tầm mắt dừng lại ở tảng đá khuất sau lùm cây, ánh nắng chói mắt chiếu xuống, mơ hồ lóe lên phản quang.

Nơi đó.

Vu Kiệt nhanh chóng sải bước, so với chiến sĩ Long Tiễn thì bước chân của anh nhanh nhẹn hơn rất nhiều, thậm chí còn chẳng có một chút âm thanh nào khi bước qua lá cây.

Chẳng mấy chốc Vu Kiệt đã nhảy lên một con đường nhỏ khá gập ghềnh, chân lại phát lực nhảy, mượn phản lực của cây cối để nhảy xuống vách tường nham thạch thô ráp vuông góc chín mươi độ, từ xa nhìn lại thì đó chỉ là một vách núi đen, phía trên chính là vị trí của hai tay lính đánh thuê bắn tỉa.

Có thể tìm được vị trí bắn tỉa như thế ở con sông chảy dọc theo rừng rậm Địa Ngục này thì có thể nói nhóm người này thông minh hơn những kẻ Vu Kiệt gặp trước đó nhiều.

Tiếc là…

Bọn họ hoàn toàn không biết mình phải đối mặt với ai.

Sau khi xác định vị trí, Vu Kiệt bắt đầu đi về phía trước.

Thế nhưng hai tên lính đánh thuê đang núp trên vách núi đen hoàn toàn không hề hay biết gì.

Nhưng…

Sau một giây, bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều động tĩnh.

Người quan sát: “Sao lại thế này?”

Tay súng bắn tỉa: “Tôi thấy đội viên của chúng ta đang giao chiến với kẻ địch, là người của Long Tiễn đáng chết, bọn khỉ Hoa Hạ này dùng kế điệu hổ ly sơn, để một người làm mồi lên bờ để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, những kẻ khác thì tranh thủ lên bờ, mẹ nó!”

Người quan sát nhếch môi: “Đúng là một lũ ranh ma”.



Tay súng bắn tỉa: “Làm sao bây giờ?”

“Giết hết chúng nó!”

Người quan sát cầm kính viễn vọng lên: “Tôi phụ trách báo điểm”.

Tay súng bắn tỉa: “Nhớ kỹ, đừng làm lộ vị trí của đồng đội”.

Người quan sát: “Đồng đội ư? Đùa đấy à? Đối mặt với người Long Tiễn thì súng hoàn toàn không thể xác định được mục tiêu, báo thì cứ bắn đi, chỉ cần giết được Long Tiễn thì có thể trả bất kì cái giá nào cũng không tiếc".

Tay súng bắn tỉa: “Được”.

Hai người đã đưa ra quyết định.

Nhưng bọn họ quyết định cho đã rồi lại hoàn toàn không hề có cơ hội thực hiện.

“Các người cút xuống địa ngục đi!”

Sau lưng, một giọng nói lạnh như băng vang lên như thể nó được truyền tới từ địa ngục.

Xuống địa ngục đi!

Cơ thể hai người chợt run lên, sau khi xác định mình không hề nghe lầm thì lập tức phản ứng, đứng bật dậy, rút con dao găm ra để chuẩn bị tinh thần tung đòn tuyệt sát.

Không chờ bọn họ kịp ra tay, Vu Kiệt đã ập đến…

Lưỡi dao găm xẹt qua cổ hai người, để lại vệt máu, thật ra tạo thành một sát chiêu chỉ cần tốc độ, sức mạnh, mà với Vu Kiệt thì hai người này chỉ là hai người bình thường, khi phải dùng đến vũ lực thì trên thế gian này… Anh hoàn toàn không có đối thủ!

Xử lý nhóm hai người họ là chuyện hết sức dễ dàng, chẳng có gì ngoài ý muốn.

Vu Kiệt không hề ngừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía mục tiêu.

Thật ra anh có thể dùng đến khẩu súng bắn tỉa để ngắm bắn tại chỗ, thế nhưng anh không thể bảo đảm rằng ngoài nhóm này ra thì nhóm khác có thể tới sau một giây nữa hay không, để nhanh chóng giải quyết trận đấu này, anh phải bảo đảm không có biến cố gì bất ngờ xảy ra.

Bởi vì…

Tay súng bắn tỉa chiến đấu với tay súng bắn tỉa thì thường diễn ra trong sự yên lặng kéo dài.

Vu Kiệt có thể chờ.

Nhưng hai mươi chiến sĩ Long Tiễn thì không thể chờ nổi.

Lại vài phút trôi qua, Vu Kiệt lại giải quyết thêm hai nhóm nhỏ.

Anh đứng đó chuẩn bị tìm kiếm nhóm tiếp theo, bấy giờ, bộ đàm bên hông đột nhiên có âm thanh vang lên.

Lý Phong: “Lang Vương, Lang Vương, nghe rõ trả lời".



Vu Kiệt: “Ừm, tình huống bên đó thế nào rồi?”

Lý Phong thở phì phì: “Báo cáo Lang Vương, hai mươi chiến sĩ Long Tiễn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, xử lý tổng cộng hai mươi người, không một người nào hy sinh, Lang Vương đang ở đâu?”

Vu Kiệt: “Tôi giải quyết xong bốn nhóm, căn cứ vào tin tình báo lấy được từ người bị giết đầu tiên thì có tổng cổng ba mươi tên lính đánh thuê mai phục ở đây, nên là…”

Nói được một nửa thì chẳng hiểu sao xương sống Vu Kiệt lại lành lạnh.

Lý Phong bên kia cũng nhận ra được điều gì đó.

Ba mươi người trừ đi hai mươi tám người, đó là bài toán học sinh tiểu học cũng có thể làm được.

Nhưng vấn đề là…

Khả năng quan sát của Vu Kiệt và hai mươi chiến sĩ Long Tiễn đều được xếp vào trình độ hàng đầu thế giới, sở dĩ họ có thể xác định được vị trí của mười mấy nhóm lính đánh thuê là vì họ đã nổ súng khi Vu Kiệt lên bờ, còn nhóm cuối cùng này.

Không chỉ hai mươi chiến sĩ Long Tiễn mà cả Vu Kiệt cũng không rõ vị trí cụ thể.

Nói cách khác… Lúc nãy họ hoàn toàn không hề nổ súng.

Hoặc là sau khi nhóm đó nổ súng xong thì đã rời khỏi vị trí ban đầu.

Là một nhóm mạnh!

Lý Phong tái mặt: “Lang Vương, tôi cử người…”

“Đoàng!”

“Chậm, nếu nhanh hơn chút nữa là được rồi”.

Chắc chắn đối phương đã di chuyển vị trí ngắm bắn.

Phải làm sao bây giờ?

Vu Kiệt vẫn giữ bình tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ phương án giải quyết.

Nhưng bấy giờ.

Trong bộ đàm.

Bỗng nhiên có giọng nói đứt quãng vang lên: “Báo cáo đội trưởng Kiệt, báo cáo Lang Vương, Tiểu Ngưu… Tiểu Ngưu…”

“Hi sinh rồi!”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi