ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Lời nói thốt ra.

Lấy Thiên Thần làm trung tâm, một luồng không khí như sóng thần bộc phát ra tứ phía.

Mặt tuyết dưới chân bị sức nóng của khí kình hòa tan trong chớp mắt, bốc lên thành hơi nước.

Nền đất dưới lòng bàn chân ngay lập tức xuất hiện những vết nứt hệt như mạng nhện.

Vu Kiệt nhíu chặt chân mày.

Khác biệt lớn nhất giữa ám kình và hóa kình nằm ở chỗ, liệu nội lực trong cơ thể có thể giải phóng ra ngoài hay không.

Lực nhỏ ngựng tụ thành nội lực.

Nội lực của ám kình lưu thông ở tứ chi.

Nội lực của hóa kình lại được giải phóng ra bên ngoài, từ đó hình thành nên những chiêu thức giết người vô hình. Đây là nền tảng để phân chia các loại môn phái tông sư.

Mà thánh kình hình thánh sức ép đại đạo thuộc về riêng mình dựa trên cơ sở giải phóng nội lực đã có.

Còn vương kình lại lấy bản thân làm trung tâm, trực tiếp tạo ra một không gian nhỏ thuộc về riêng mình. Giải thích theo cách để người trẻ hiểu thì chính là tạo ra một không gian độc lập, bất kì võ sĩ nào dưới cấp người phong vương cho dù võ công cao hay thấp khi vào sâu không gian độc lập này đều sẽ hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

Tất cả nội lực Thiên Thần giải phóng ra lúc này rõ ràng đã đạt đến tiêu chuẩn của tông sư hóa kình.

Một thủ lĩnh của tổ chức lính đánh thuê lại là cường giả hóa kình cấp bậc tông sư.

Anh nheo mắt, đối phương tấn công dữ dội khiến anh không đủ thời gian suy nghĩ.

Gã ta tới rồi!

Thiên Thần một chân đạp đất, động tác giống hệt cách thức xuất chiêu của bộ phạt, mỗi bước chân của gã ta đều vô cùng có lực, nơi mỗi bước chân đạp qua đều xuất hiện những vết nứt tương tự, gã ta đi qua với tốc độ như hổ báo.

Tuy kém xa so với Vu Kiệt nhưng so với những đối thủ anh từng gặp trước đây thì tốc độ này…rất nhanh.

Trong nháy mắt Thiên Thần xuyên qua đám người đến trước mặt Vu Kiệt.

Nơi gã ta đi qua như bị thiên thạch nghiền nát để lại hai dấu vết cực sâu.

Gã ta xuất quyền.

Nắm đấm giơ lên, nội lực giải phóng ra tựa hồ hình thành một vòng xoáy vô hình giữa các ngón tay, đấm vào đầu Vu Kiệt.

Tránh!

Dường như bị nắm đấm kia khóa chặt, trong chốc lát, Vu Kiệt phát hiện thời gian để bản thân phản ứng căn bản không đủ thực hiện động tác tránh né.

Đây là đối thủ mạnh nhất anh từng gặp từ trước tới nay!

Thời gian cấp bách, Vu Kiệt giơ nắm đấm xông lên phía trước, nội lực như núi lửa cuộn trào phun ra.

“Ầm!”

Hai nắm đấm đối đầu nhau.

Sức va chạm cực lớn khiến hai người lùi về sau.

Vu Kiệt bị đánh lui 10m, nắm đấm thoáng qua một cảm giác bỏng rát, làn da như bị ngọn lửa thiêu đốt.



Thần kinh toàn thân anh căng thẳng, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia.

Lúc này, Thiên Thần đồng thời bị đánh lùi về sau phẩy phẩy nắm đấm, khung xương và đường cơ bắp hiện rõ dưới chiếc áo ba lỗ mỏng manh, gã ta ngước gương mặt kiêu ngạo nhìn Vu Kiệt.

Sau khi đánh ra một quyền đó, gã ta cười khẩy nói: “Một đấm này cũng có chút thú vị, là một đối thủ, tao thừa nhận mày là thằng đàn ông có khả năng chiến đấu cá nhân mạnh nhất trên thế giới này, là một đàn anh đạt tới hóa kình sớm hơn mày, tao chỉ có thể nói cảnh giới của mày rất không ổn định!”

“Cho nên?”, Vu Kiệt thả lỏng ngón tay.

Cảnh giới hóa kình thực sự vẫn chưa ổn định.

Trong lòng Vu Kiệt biết rõ.

Từ sau khi bế quan 3 ngày ở thủ đô để giác ngộ môn hạnh, anh đã bước một chân vào hóa kình, sau này luôn bận rộn với những việc khác nên căn bản không có thời gian kịp thời bế quan ổn định, khó khăn lắm mới tạm thời ổn định được nhờ trận chiến nhà họ Mục nhưng bởi vì ông nội đột nhiên xảy ra chuyện khiến anh không kịp cảm ngộ hết trận đấu, từ đó ổn định hoàn toàn.

Sau đó bận rộn thực hiện nhiệm vụ đến bây giờ, cơ thể luôn trong tình trạng căng thẳng kéo dài, không những không thể khiến cảnh giới ổn định mà ngược lại còn bắt đầu để lại một số hậu họa tiềm ẩn.

“Cho nên?”

Nụ cười trên mặt Thiên Thần vụt tắt, gã ta giơ ngón cái về phía Vu Kiệt, tiếp theo xoay tròn 180 độ trên đất dùng lực đâm tới chỗ anh!

Khinh bỉ!

Chế giễu!

Châm chọc!

“Cho nên, hôm nay mày sẽ chết kể cả khi mày và tao cùng cấp bậc cảnh giới”.

“Vậy sao?”, Vu Kiệt: “Hoa rơi nhà ai còn chưa chắc đâu!”

“Vậy thì…thử xem?”

Thử?

Thử thì thử.

Vu Kiệt chưa từng sợ ai.

Anh ra tay trước, cơ thể như cây cung bắn về phía Thiên Thần, chỉ một tiếng hít thở đã đến trước mặt gã ta, tay phải nắm chặt thành quyền mạnh mẽ đánh tới.

“Bốp!”

Ngay lúc nắm đấm sắp đánh vào mặt Thiên Thần.

Cùng với một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Một bàn tay nhanh chóng nắm thành quyền dưới đũng quần, đánh vào nắm đấm kia.

“Cái gì?”

Ngăn được rồi!

Trong lòng Vu Kiệt kinh ngạc,

Thiên Thần cong môi: “Tốc độ của mày quả thật rất nhanh, tao cũng không bằng mày. Nhưng người khác không nhìn thấy không có nghĩa là tao không nhìn thấy, động tác của mày quá rõ ràng!”

“Quá chậm”.



Lời vừa nói ra, bàn tay Thiên Thần co lại hướng về phía trước.

Vu Kiệt ý thức có gì đó không đúng, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ dâng lên trong lòng.

Tiếp theo.

Chỉ thấy bàn tay Thiên Thần dừng lại trên cổ tay bên trong nắm đấm của Vu Kiệt.

Dùng sức đánh mạnh xuống dưới.

“Bốp!”

Năm ngón tay bóp chặt!

“Không hay”.

“Mày xong đời rồi!”, ánh mắt Thiên Thần căng ra: “Nổ!”

“Ầm!”

Tương tự, Thiên Thần trong lúc hoảng loạn liền giơ tay lên đỡ.

“Mày chậm quá rồi”.

“Đừng xem thường tao, tao không nói lần thứ 3…”

“Ầm!”

Lời của Thiên Thần vừa nói được một nửa.

Cùng với sự đau đớn tột độ dưới bụng và âm thanh vang lên như sét đánh.

Gã ta…trợn to mắt, chầm chậm cúi đầu nhìn. Chỉ nhìn thấy một nắm đấm lớn như khẩu súng muốn lấy mạng người đánh vào bụng gã ta.

Ánh mắt Vu Kiệt lạnh lẽo, hốc mắt đỏ ngầu:

“Tám bậc…diệt sạch!”

Hai đấm như Thái Sơn đánh tới.

Một đấm không đủ!

Đánh thêm đấm nữa!

Ánh mắt gã ta tránh được một đòn ở đầu gối!

Tránh được dao găm Lang Vương!

Tránh được đấm thứ nhất!

Nhưng khi đấm cuối cùng đánh tới!

“Phụt!”

Một ngụm máu trào lên cổ họng…phun ra!

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi