ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Những câu chất vấn liên hồi như tiếng súng khiến không khí ở đây rơi vào trạng thái phức tạp.

Lãnh Trầm… Hạ độc… Suýt hại chết… Vu Sơn? Cảm giác chấn động dấy lên trong lòng Cao Vũ Xương.

Còn nữa… Con trai giám đốc Mạnh uống rượu say sàm sỡ con gái nhà lành?

Sự việc… Ngày càng phức tạp khiến cô ta mơ hồ. Tại sao những lời Vu Kiệt nói ra lại khác với lời mà Lãnh Trầm nói?

Cô ta ngây người tại chỗ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào?

Đúng lúc này, Lãnh Trầm dùng sức lực của toàn thân trợn trừng mắt quát lớn: “Đừng nghe hắn nói linh tinh, tôi vẫn luôn ở đây thì làm sao đến bệnh viện hạ độc Vu Sơn được. Hắn… Hắn phát hiện Vu Sơn không còn giá trị lợi dụng, muốn lấy tính mạng của Vu Sơn để thể hiện chính nghĩa của mình đó mà. Đừng nghe hắn nói, mau báo cảnh sát, mau bắt tên khốn này vào tù đi”.

“Bốp”, lại một cái tát vang lên, Vu Kiệt giơ tay tát lên mặt Lãnh Trầm.

“Về lý, tao thay anh trai tao bắt nghi phạm bắt mày phải chịu chế tài của pháp luật”.

“Về tình, Vu Kiệt tao không có gì hổ thẹn với ai. Tao từng nói, có chuyện gì thì cứ nhằm vào tao, đừng ra tay với người thân của tao. Đây là nguyên tắc của tao nhưng mày hết lần này đến lần khác đã chạm đến giới hạn của tao. Đánh gãy chân tay của mày là nhẹ lắm rồi đó”.

“Có tình có lý, tao không tin mày sẽ thoát được”, Vu Kiệt nói từng câu một, lời nào cũng như tiếng sét vang bên tai mọi người.

“Tên họ Vu kia! Mày nói linh tinh gì vậy, mày đang vu khống tao”.

Mạnh Hải cũng thấy giật mình. Đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy chân tướng sự việc xảy ra hôm đó. Hóa ra, con trai ông ta chủ động trêu chọc vào người khác mà còn sàm sỡ con gái nhà lành. Nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của ông ta chẳng phải…

Không được rồi…

Mạnh Hải cũng quát lên: “Đúng thế! Tên Vu Kiệt này đang nói dối, hắn đang tìm cớ cho tội danh của mình. Tôi đoán anh trai hắn đã chết trong bệnh viện rồi, hắn muốn vu oán giá họa lên cậu chủ Lãnh đó mà”.

“Đúng là như vậy mà”.

“What! Sao tôi càng nghe càng thấy mơ hồ vậy. Tên Vu Kiệt này đến gây phiền phức cho Lãnh Trầm nhưng cậu chủ Lãnh làm gì có thù hận lớn đến mức hắn phải vu oán giá họa chứ?”

“Đúng thế! Tôi cũng thấy mơ hồ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“…”, mọi người bắt đầu thấy hoài nghi.

Sắc mặt Cao Vũ Xương có chút khó coi, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Còn Lãnh Trầm thì đang thầm mắng Vương Ninh hàng ngàn hàng vạn lần. Không phải đã nói rõ là đợi Vu Kiệt đến bệnh viện thì sẽ ra tay luôn sao? Sao còn để hắn chạy đến tận đây để gây chuyện. Đây chẳng phải là…

“Mạnh Hải”, Vu Kiệt quát lớn: “Ông không cần vội hất nước bẩn lên người tôi. Người đánh gãy hai chân con trai ông là tôi, ông tìm tôi báo thù thì tôi không có gì để nói. Nhưng chuyện này là do thằng con trai của ông có lỗi trước”.

“Ông là bố, bất nhân bất nghĩa, không biết dạy con mà còn thêm dầu vào lửa hại người. Trước tiên là gây áp lực với tập đoàn Cao Thị, sau đó là tìm người đánh gãy hai chân anh trai tôi”.

“Ông làm người mà bất trung bất nghĩa bất thiện, lợi dụng quyền chức trong tay để làm việc riêng, vi phạm pháp luật để trục lợi”.

“Món nợ với ông, tôi sẽ từ từ tính sổ với ông”, nói xong Vu Kiệt nắm tóc Lãnh Trầm mà rời đi.

“Mày… Mày định làm gì?”, Lãnh Trầm hoảng loạn ấp úng nói.

Trong kế hoạch của gã, Vu Kiệt vốn không xuất hiện ở đây nhưng Vu Kiệt lại có mặt rồi.

Nhưng lúc đó Lãnh Trầm không nghĩ Vu Kiệt vừa mới ra tù, lại từ quê đến lại có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa như này. Dù sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Đổng, làm loạn ở đây có khác nào đối đầu với nhà họ Đổng. Nhưng gã đã lầm rồi.

Vu Kiệt nắm chặt gã rồi nhấc ra trước cửa khiến mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ nực cười của Lãnh Trầm.

Đứng trước thực lực lớn mạnh như này, bất cứ quỷ kế nào cũng trở thành bọt biển. Gã cảm thấy bất lực, trong tay Vu Kiệt, dường như gã làm gì, nói gì thì đều không có tác dụng.

Cao Vũ Xương lần này không lên tiếng, cô ta cảm thấy hoài nghi. Cô ta đột nhiên nhớ lại chuyện Vu Kiệt đội mưa lớn đến hỏi tung tích của anh trai mình. Một người quan tâm đến anh trai như vậy, liệu có thể làm ra những chuyện như vậy không?

“Bùm”, một tiếng đập mạnh như cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.

Trước cửa lớn, hai cánh cửa lớn mở rầm một tiếng. Mưa lớn trút xuống, trong màn mưa tầm tã, hai đầu gối Lãnh Trầm đều là máu tươi. Về lý mà nói, lúc này có lẽ gã phải ngất đi mới phải. Nhưng có lẽ vì sợ hãi quá mà ‘không dám’ ngất đi.

“Tên họ Vu kia… Mày… Tao sẽ không tha cho mày đâu. Chỉ cần hôm nay ông đây không chết thì tao sẽ bắt mày nợ máu phải trả bằng máu”.

“Vậy sao?”, Vu Kiệt chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời xám xịt, nói: “Vu Kiệt tao trước nay là người không thích ràng buộc quy tắc. Trước đây, tao nguyện cam tâm tình nguyện vì nước nhà. Nhưng khi anh em của tao bỏ mạng thì tao hiểu được một đạo lý”.

“Trên đời này luôn có một số thứ phải phá vỡ sự ràng buộc của mình để giành lấy, đây không phải là sự vui sướng nhất thời mà là bản tính của con người. Giết người đền mạng là điều quá rõ ràng. Tao biết bây giờ bắt mày chủ động thừa nhận thì quá khó nhưng vậy thì đã sao?”

“Anh trai Vu Sơn của tao suýt chết trong tay mày, mày là người hạ độc. Tao biết mày là hung thủ là được, vậy thôi”.

“Trên trời có thần linh cai quản, kẻ nào phạm tội ác thì đều phải chịu cực hình. Mau dập đầu cho tao”.

“Tao không làm…”, Lãnh Trầm cố chịu đau, hét lớn.

Nhưng gã vừa hét lên thì một bàn tay dùng lực tát lên đầu gã, cái tát đó khiến đầu gã dập mạnh về trước.

“Bốp”.

“Mày không dập đầu thì tao giúp mày”, lúc này trên trán Lãnh Trầm xuất hiện vết bầm, máu tươi không ngừng chảy. Gã không khống chế nổi mình mà lại đứng thẳng lên.

Mọi người hít một hơi lạnh, cổ họng không nói nên lời.

Nồng nặc mùi máu tanh…

“Mày là kẻ giết người, mặc dù trong thời gian ngắn không có đủ chứng cứ để chứng minh. Nhưng tao biết mày giết người nên tao mới đến tìm mày”.

“Vậy là đủ rồi…”.

Lời này phải tự tin biết bao mới có thể nói ra như vậy?

Sắc mặt Mạnh Hải biến đổi. Câu nói này… Có khác nào vu khống? Vu Kiệt… Thật sự điên rồi, hắn hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả về sau sao?

Không, ông ta đã nhầm rồi. Không phải Vu Kiệt không nghĩ đến hậu quả mà Vu Kiệt biết hậu quả là khiến Lãnh Trầm phải chịu chế tài của pháp luật, sự thật được phơi bày, vì vậy Vu Kiệt mới dám làm như vậy. Bởi vì Vu Kiệt đã đúng.

Nếu đã đúng thì hà tất không làm thế? Trút giận cho anh trai, trút giận cho bản thân mình… Trút giận cho tất cả những người đã phải chịu thiệt trong thiên hạ này.

Con người sống trên đời nếu có bực tức mà không giải tỏa được, vậy thì sau khi chết, làm sao có thể nuốt trôi cục giận này? Làm như này chỉ là muốn trong lòng được thoải mái hơn mà thôi.

Vu Kiệt nhìn bầu trời, sau khi thở dài một cái, anh cúi đầu nhìn xuống. Lãnh Trầm lúc này chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, khắp đầu đều là máu.

“Anh à! Em đã đòi lại công bằng thứ nhất cho anh rồi”.

“Tất nhiên, chuyện này vẫn chưa xong”, nói xong anh xoay người lại.

Mưa rơi ngày càng lớn hơn dường như bao trùm cả khách sạn. Lãnh Trầm quay lưng lại với mọi người, quỳ trên đất mà toàn thân cứng ngắc rồi nghe những lời Vu Kiệt nói bên cạnh.

Khoảnh khắc đó, cảnh tượng đó hoàn toàn phá vỡ cái nhìn của mọi người về Vu Kiệt.

“Tên này… Điên thật rồi”, Mạnh Hải nuốt nước bọt, dựng hết tóc gáy, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Ông ta nhầm rồi. Từ lúc ông ta quyết định ép Vu Kiệt vào chỗ chết thì ông ta đã sai rồi. Người này không thể dây vào được.

Một giây sau, ông ta muốn chạy trốn nhưng không ngờ ánh mắt Vu Kiệt đã nhắm trúng vào ông ta.

Ở bên tai lúc này còn truyền lại tiếng nói: “Giám đốc Mạnh! Bây giờ đến lúc tôi và ông tính sổ với nhau rồi.

“…”, Mạnh Hải cạn lời.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi