ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Một câu chính miệng thừa nhận.

      Như một một tia chớp đánh tan phòng thẩm tra.

      Ồ!  
      Toàn bộ đều kinh ngạc, trong nháy mắt phá vỡ âm thanh vừa rồi.

      Giây phút đó, hai người phát ngôn và Cổ Thu đều dùng ánh mắt sửng sốt nhìn ông ta, trong mắt như viết lên bốn chữ không thể tin nổi.

      Ngoài bọn họ ra thì toàn bộ nhân viên trong tổ điều tra còn kinh ngạc hơn!  
      Bọn họ đều ngớ người.

      Chính miệng thừa nhận?  
      Sao mình không biết?  
      Ánh mắt mỗi người bọn họ đều dại ra như muốn nói cùng một câu nói.

      Mấy ngày nay, mỗi người trong nhóm điều tra đều lần lượt đi thẩm vấn Lý Châu, dùng qua đủ loại thủ đoạn thẩm vấn khác nhau nhằm lấy được chút tin tức có lợi từ miệng Lý Châu, thậm chí là ép cô ta tự mình thừa nhận, nhận tội, nhưng kết quả đều là trắng tay.


      Mỗi lần thẩm vấn, Lý Châu hoặc là nói những thứ hoàn toàn không có giá trị hoặc là không nói gì cả, đừng nói nhận tội, bảo cô ta phối hợp điều tra đã là điều cực kì khó, quan trọng là bọn họ còn không thể làm gì ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh này.

      Ba này trôi qua, hầu như mọi người đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, sau khi nghe theo lời Hiên Viên Thâm làm một tập văn kiện điều tra bối cảnh thì cũng chỉ làm công tác chuẩn bị đưa Lý Châu đi!  
      Nhưng...! 
      Điều bọn họ không ngờ là lúc này Hiên Viên Thâm lại nói là chính miệng Lý Châu thừa nhận?  
      Thật sao?  
      Lừa người à!  
      Lúc này, mỗi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Thâm.

      Đứng trong đám đông, Hiên Viên Thâm cảm thấy dường như bản thân đang ở thời khắc nổi bậc nhất của đời người, nếu lần này có thể đá Lý Châu khỏi vị trí đó trong giới kinh doanh, nó sẽ là cú đánh mạnh nhất trong sự nghiệp của ông ta, không những có thể là dấu ấn sâu đậm nhất trong dòng chảy lịch sử mà còn là một công lao lớn đối với nhà Hiên Viên.

      Nghĩ tới đời ba nhà Hiên Viên chỉ còn lại một đứa con trai là mình, cùng với những cống hiến lần trước ông ta đã làm, tới lúc đó cầu xin ông cụ Hiên Viên, chức gia chủ nhà Hiên Viên nói không chừng sẽ là của ông ta.

      Trong lòng đầy tính toán nhưng sắc mặt của Hiên Viên Thâm vẫn nghiêm túc như cũ.

      Lưu Hải Nha khoanh tay trước ngực, ngồi chỗ của mình, thấp giọng nói: “Làm theo trình tự đi! Đưa Lý Châu tới phòng thẩm tra, chúng tôi muốn nghe thử cô ta nói những gì!”  
      “Vâng!”  
      Hiên Viên Thâm gật đầu, xoay người đem theo nhân viên rời khỏi phòng hội nghị, tới căn phòng chuẩn bị để giam giữ Lý Châu từ trước.

      Trong lòng nghĩ: Lần này, tuyệt đối không được xảy ra sai xót.

      Thái độ Lý Châu thể hiện vào buổi sáng chứng minh cô ra đã đồng ý với giao dịch mà nhà Hiên Viên bọn họ đưa ra, dùng mạng của một thiên tài thế hệ sau đổi lấy tiền đồ của Lý Châu, cuộc giao dịch này cho dù là giá trị hay lợi ích cho nhà Hiên Viên, hoặc là đối với hoàn cảnh của nhà họ Lý hiện tại đều là cuộc giao dịch tốt nhất.

      Đằng nào thì Lý Châu cũng đã ngồi ở vị trí này bao nhiêu năm nay, cũng tới lúc phải xuống rồi.

      Đương nhiên, trong cuộc giao dịch này, người được hưởng lợi ích tuyệt đối vẫn là nhà Hiên Viên, dù gì, đây cũng là cuộc giao dịch mà nhà Hiên Viên không cần bỏ ra bất kì cái giá nào.

      Bất kể Lý Châu có đồng ý hay không thì nhà họ Lý cũng sẽ thiếu đi một trụ cột quan trọng.

      Rất nhanh, bước chân ông ta vang lên như tiếng kèn thắng lợi, vang vọng trong hành lang rộng lớn.

      Nhưng vừa ra khỏi phòng thẩm tra không bảo lâu thì ở cửa lớn tòa nhà, một bóng người có chút thấp thỏm bước vào.

      Vừa nhìn thấy người này, Hiên Viên Thâm liền mỉm cười: “Lưu Hải, thằng nhóc cậu sao bây giờ mới tới?”  
      Nghe có người hỏi, cả người Lưu Hải run rẩy, trong lòng bất giác căng thẳng, tiếp đó dựa theo âm thanh nhìn về phía Hiên Viên Thâm.


      “Chú…chú Thâm...”  
      Giọng nói có chút lắp bắp, nhưng sống ở Thủ Đô nhiều năm như vậy, Lưu Hải cũng có kinh nghiệm kiềm chế cảm xúc của mình.

      Lập tức khôi phục lại tinh thần, nở nụ cười giấu đi sự giả dối trong lòng, nói: “Đường đi có hơi kẹt xe nên mới tới trễ”.

      Hiên Viên Thâm: “Đã bảo cậu đi sớm một chút, trên đường sẽ kẹt xe, cậu còn không tin, có điều không sao, tới cũng không quá muộn.

Nhân chứng như cậu tới cũng vừa đúng lúc đấy, cậu tới phòng thẩm tra ở đối diện đợi trước đi, đợi lát nữa lúc tôi gọi cậu thì cậu lại ra, nghe chưa?”  
      Lưu Hải nuốt nước bọt: “Biết rồi”.

      “Ừm”.

      Nghe câu trả lời, Hiên Viên Thâm đi tới trước mặt Lưu Hải, một tay vỗ lên vai hắn: “Lần đầu ở trong trường hợp này nhỉ!”  
      “Vâng”.

      Còn không phải là lần đầu.

      Lưu Hải thầm nghĩ, trước kia người hắn tiếp xúc đều là mấy loại phú nhị đại, hồng nhị đại, quyền nhị đại, làm gì có chuyện tiếp xúc với ông trùm hàng đầu thật sự chỉ thường được thấy trên TV thế này.

      Đừng nói tiếp xúc, cho dù ăn cơm cùng một nhà hàng cũng không thể làm được.

      Hiên Viên Thâm bật cười, nói tiếp: “Đừng căng thẳng, hôm nay cậu tới đây chỉ có một mục đích, nói ra chân tướng, giống với chân tướng mà cậu và bố cậu đã vạch sẵn ở nhà Hiên Viên hôm đó, từng câu từng chữ, nói toàn bộ không thiếu chữ nào, bấy nhiêu đó là đủ rồi, việc còn lại tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, cậu không cần lo lắng”.

      “Được, chú Thâm, tôi hiểu rồi”.

      Lưu Hải cũng không dám nhiều lời, sợ lão cáo già chuyên thẩm tra tội phạm nhiều năm trước mặt này nhìn ra manh mối gì.

      Nhìn thái độ của hắn, Hiên Viên Thâm cũng không lo nghĩ nhiều: “Hiểu là được, nhất định không được căng thẳng, cậu chỉ cần nhớ cậu là nhân chứng là được rồi”.

      Nói xong, Hiên Viên Thâm quay người nói với một nhân viên phía sau: “Đưa nhân chứng vào phong thẩm tra đối diện”.

      “Vâng!”  
      Nhân viên nhận lệnh, vội vàng đi tới chỗ Lưu Hải, sau đó dắt hắn ta vào phòng.

      Chỉ là...! 

      Nhìn bề ngoài gật đầu đồng ý, ai biết được bên trong chứa đựng bao nhiêu tâm tư?  
      Nhìn có vẻ đã nắm được thắng lợi, thực tế lại nguy hiểm trùng trùng.

      Không tới mấy phút nữa, lại nghĩ tới cuộc trò chuyện vừa rồi, sợ rằng Hiên Viên Thâm sẽ cảm thấy bản thân là người nực cười nhất trên đời!   
      Bị người ta bán đi cũng không biết!  
      Haha!  
      Ông ta không thể nào ngờ được, nơi xảy ra sai xót lại là nhân chứng ông ta tín nhiệm nhất.

      Nhà Hiên Viên cũng không thể ngờ, kế hoạch vốn vô cùng vững chắc lại tan nát chỉ vì sự phản bội của người trong cuộc!  
      Bọn họ đều không thể ngờ, buổi thẩm tra hôm này không những không khởi đầu cho sự hủy diệt nhà họ Lý như bọn họ dự liệu, càng không phải là âm mưu bọn họ tự tay sắp đặt, mà là...đòn phản công từ cháu trai nhà họ Lý!  
      Con đường bạn nghĩ chỉ là do bạn nghĩ.

      Khoảng 5 phút sau, cửa phòng thẩm tra bị người đấy ra.

      Tiếp đó, chỉ thấy Lý Châu tay đeo còng bạc bị hai nhân viên áp giải đưa vào.

      Hiên Viên Mục theo sau, sau khi đưa vào cửa liền kêu người đặt Lý Châu ngồi yên trên một chiếc ghế.

      Lần đầu tiên thấy Lý Châu, ánh mắt Cổ Thu ngồi ở vị trí trung tâm đã thay đổi rõ ràng.

      Cổ tay ông ta khẽ run, nắm chặt quải trượng đầu rồng, người già rồi, thứ quan tâm nhất là tiểu bối bản thân đã dìu dắt mấy mươi nắm, dùng giọng điệu của ngọn Thái Sơn giới kinh doanh nói:  
      Cả đời này, niềm kiêu hãnh lớn nhất của ông ta không phải là cống hiến kinh tế cho đất nước, cũng không phải có được thành tựu cao thế nào, mà là thu nhận một nữ đệ tử, đó là đứa học trò tài hoa nhất mà đời này ông ta nhìn thấy, thứ ông ta tự hào, là bội dưỡng được một nhân tài thật sự cho đất nước!  
      Mà hiện tại, nhân tài trong mắt ông ta lại bị chiếc còng lạnh lẽo kia còng vào, nực cười biết bao!  
      Nực cười!  
      Hầu hết những âm mưu tranh đấu xưa nay, người bị hại luôn là người đặc biệt tài năng!  
      Bởi vì...cây lớn trong rừng, gió dễ quật đổ!  
      “Khụ, khụ!”  
      Hiên Viên Thâm ho một tiếng, lấy trong người ra một tờ khẩu cung: “Hội nghị thẩm tra, bây giời chính thức bắt đầu!”  


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi