ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Dáng vẻ của người đàn ông đang ghen, nói thật, cũng hơi đáng yêu!  
      Trong nháy mắt, Mục Tiểu Vũ cũng không biết phải nói thế nào, những lời đó đầy mùi dấm chua, anh họ đang ghen!  
      Nhận ra điều đó, cái bóng đèn sáng chói Mục Tiểu Vũ nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, nín cười nhìn hai người.

      “Được rồi được rồi”, Dương Cẩm Tú ngồi ngay ngắn lại, lập tức nghiêm túc và hơi chút vui vẻ nói: “Nói cho anh nghe là được chứ gì?”  
      “Anh không nghe!”, Vu Kiệt bắt đầu trở nên trẻ con, buông nước xuống che tai lại.

      Mấy đôi yêu nhau ấy mà!  
      Sắp kết hôn đến nơi rồi.

      Có một người bạn gái thế này, lại còn không cho người đàn ông nổi tính trẻ con à?  
      Mấy năm nay xảy ra nhiều việc bận rộn như thế, khó lắm mới tìm được thời gian để thư giãn, Vu Kiệt cũng muốn quay về thân phận bạn trai, thoát khỏi đội ngũ chó độc thân rồi nên anh cũng muốn dùng đến quyền lực thuộc về mình.

      “Anh không nghe, anh không nghe”.

      Vu Kiệt lặp lại thêm một lần nữa.


      Hừm!  
      Đóng luôn vai nữ khiến cô không biết phải diễn vai gì, Dương Cẩm Tú hơi cạn lời nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui suống, ghen, tức là để ý tới người đó.

      Nếu một ngày nào đó họ còn chẳng buồn ghen thì chỉ có thể nói lên một việc duy nhất đó là, hết yêu rồi.

      “Được rồi anh già ơi, đừng phá nữa, em nói với anh là được chứ gì? Em nói cho anh nghe này! Hì hì”, Dương Cẩm Tú vội vàng kéo hai tay Vu Kiệt đang che tai xuống, nắm trong tay mình.

      Đã có người bắc thang rồi, thì xuống thôi.

      Vu Kiệt hất mặt lên trời: “Được được! Em đã chân thành xin xỏ như thế thì anh cũng cố gắng nghe một chút vậy”.

      “Phụt”.

      Không thể nhịn được, Mục Tiểu Vũ vừa mới uống một ngụm nước có ga lại phun ngược trở ra.

      “Hai người nói, hai người cứ nói đi, xem như em không tồn tại là được rồi”, Mục Tiểu Vũ tỏ ra bình tĩnh, liên tục xua tay cười nói.

      Dương Cẩm Tú thở dài: “Người đó tên là Trần Song Hỷ, là bạn học cùng ngành của bọn em ngày xưa, gia cảnh không được tốt nên cố gắng học hành dữ dằn lắm, trước đó từng theo đuổi em một khoản thời gian ngắn, nhưng thời điểm đó em không muốn yêu đương nên đã từ chối”.

      “Nói thật thì nếu như hôm nay không gặp chắc em cũng đã quên mất rồi”.

      “Ồ? Đơn giản thế thôi á?”, Vu Kiệt khoanh tay trước ngực: “Anh thấy hôm nay người ta vẫn còn nhiều tình ý với em lắm, lại còn gọi Cẩm Tú, Cẩm Tú thân thiết ghê, trông có vẻ vẫn còn thương nhớ em rất nhiều năm, nghe mấy lời anh ta nói thì hình như còn phấn đấu vì em đấy, chỉ đơn giản thế thôi ư?”  
      Xin lỗi nhé, anh không tin.

      Vu Kiệt hỏi.

      Dương Cẩm Tú nhún vai: “Thật thế, à, em… Khi em còn học đại học thì có rất nhiều người theo đuổi em, làm sao mà nhớ hết cho được, ai da, anh à, xem như em xin anh đi, đừng hỏi lại nữa được không, em cũng không biết anh ta”.

      “Xí”, Vu Kiệt nói như đang đùa: “Được, không ầm ĩ nữa, anh hỏi một câu cuối cùng”.

      “Được”, Dương Cẩm Tú lập tức giữ vững tinh thần: “Anh hỏi, anh cứ hỏi thoải mái, em nhất định sẽ nói hết những gì em biết”.

      Vu Kiệt: “Anh hỏi em, tại sao ngày xưa em lại từ chối?”  
      “…”, Dương Cẩm Tú: “Thì em đã nói rồi đấy thôi? Tất nhiên là vì em không muốn yêu đương rồi”.


      “Đơn giản quá”, Vu Kiệt nói.

      “Cái đó…”  
      Dương Cẩm Tú nhìn Mục Tiểu Vũ với ánh mắt vô tội.

      Mục Tiểu Vũ tranh thủ quay đầu nhìn sang hướng khác, không biết không biết, em chẳng biết gì hết nha.

      Dương Cẩm Tú cúi đầu, thở dài một hơi, cuối cùng cũng cảm nhận được được cái gọi là gây sự vô cớ, nhưng cũng hết cách rồi, đây là bị hôn phu cô chọn thì cô phải thương thôi.

      Cô ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt trở nên nặng nề: “Thật ra em cũng không biết nữa! Tuy là em cũng từ chối sự theo đuổi của những người khác nhưng lại có ấn tượng khắc sâu với Trần Song Hỷ, cũng không phải là em muốn hiểu gì về anh ta, mà từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta em đã buồn nôn không nói nên lời, nên từ chối”.

      “Anh à, lý do đó có ổn không!”  
      Nói xong những lời đó, Dương Cẩm Tú không hề tươi cười, vẫn cực kỳ nghiêm túc.

      Vu Kiệt cũng không hỏi lại nữa, cất vẻ kiêu căng đi, anh cũng trở nên nghiêm túc: “Cũng như em vậy, từ ánh mắt đầu tiên anh đã cảm nhận được một thứ gì đó khiến anh phải buồn nôn”.

      “Nên anh không nói chuyện”.

      “Hả?”, cứ tưởng là đôi yêu nhay này đang đùa giỡn với nhau thôi nhưng nghe thế thì Mục Tiểu Vũ chợt sững người, không phải liếc mắt đưa tình hả? Sao tự dưng bầu không khí lại trở nên nghiêm túc thế này?  
      “Buồn nôn hả?”  
      “Buồn nôn gì cơ?”, Mục Tiểu Vũ không hiểu lắm: “Chị dâu, anh họ, hai người đang nói đến ánh mắt Trần Song Hỷ khiến người ta buồn nôn ư? Sao em lại không thấy thế nhỉ? Sao em lại chẳng có cảm giác gì thế nhỉ?”  
      Vu Kiệt thoáng trầm ngâm suy nghĩ: “Chắc là do em còn quá nhỏ! Nói tóm lại là người này không thích hợp để kết bạn, Cẩm Tú, nếu em đã không quen thì đừng tiếp xúc nhiều, nếu anh ta còn gạ… Gẫm em, thì cứ nói cho anh ta biết để anh ta tự biết lấy mình, lần thứ hai tạm thời cho anh ta thêm một cơ hội, lần thứ ba thì đừng trách anh không khách sao”.

      Với những người bên cạnh mình, nhất là Dương Cẩm Tú, Vu Kiệt không cho phép bất kỳ kẻ nào uy hiếp sự an toàn của bọn họ, điều đó dù trời cao có xuống cũng không phải là ngoại lệ.

      “Được”, Dương Cẩm Tú gật đầu thật mạnh, nhớ kỹ những lời đó.

      “Tiểu Vũ, em cũng thế, ánh mắt người đó nhìn em hôm nay không hề đơn giản một tí nào, đoán chừng anh ta có việc gì nên mới xuất hiện ở trưởng đại học Thủ Đô, sau này nếu gặp phải anh ta thì tốt nhất nên tránh tiếp xúc, nhỡ mà anh ta có bám lấy em thì hãy gọi điện thoại cho anh”.

      “Được, anh họ”, thấy Vu Kiệt đột nhiên nghiêm túc như thế, Mục Tiểu Vũ không dám chống đối nói năng thêm gì, dù rằng cô bé cũng không biết nhiều gì mấy về người anh họ này, nhưng với thái độ của người lớn trong nhà thì người anh họ sống lang bạt ngoài kia hai mươi lăm năm này không hề đơn giản.

      Nhất là khi nhìn thấy cảnh Vu Kiệt bước lên máy bay trực thăng khi nghe tin ông cụ Lý bị bệnh, cô bé có thể biết rất rõ người anh họ này không phải là người đàn ông bình thường.

      Nói xong những lời đó thì ba người ăn cơm.


      Khoảng nửa tiếng sau, ba người rời khỏi căn tin.

      Buổi quyên tiền của trường đại học Thủ Đô tổ chức vào một giờ chiều, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ nhưng hội trường đã đầy ắp người.

      Nên biết rằng đây là trường danh giá hàng đầu cả nước.

      Có thể trở thành sinh viên năm nhất của trường này đếu là những thanh niên ưu tú nhất đến từ bốn phương, bố mẹ bọn họ cũng đã kéo tới từ rất nhiều nơi, tất nhiên phải tranh thủ thời gian tới tham gia.

      Ngoài ra, theo công tác thống kê thì số sinh viên năm nhất có mặt ở hội trường hôm nay lên đến hai ngàn năm trăm người, tuy hội trường rất lớn nhưng không đủ sức chứa nhiều người như thế, đến trước chiếm chỗ để lát nữa không phải đứng mỏi chân.

      Buổi quyên góp tiền của thủ đô cũng được diễn ra như bình thường.

      Dùng những vật phẩm đặc biệt của người quyên góp cùng với những bảo vật quý giá đó tiến hành bán đấu giá, quyên tiền để tặng cho những mảnh đời nghèo khó.

      Trước khi buổi quyên góp bắt đầu thì những vật được tiến hành đấu giá, những thứ có giá trị kỷ niệm đều được đặt trong hậu trường.

      Khi ba người Vu Kiệt vào đến hội trường thì ngoài cửa đại học Thủ Đô có một chiếc limousine được đặt riêng dừng lại trước cửa.

      Nếu xem xét chiếc xe đó cẩn thận thì sẽ phát hiện biểu tượng của chiếc xe đã được thiết kế cách thân.

      Song long hí châu.

      Trong hạt châu đó có một chữ!  
      “Hạ!”  
      Một trong bốn gia tộc lớn nhất, tung hoành võ giới.

      Thiên tài võ đạo nhà họ Ha, Hạ Viên… Bước vào!  


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi