ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

“Long…Tiễn”, hai chữ này trong bộ đàm nghe vô cùng nhức tai.

Lý Đao đột nhiên cảm thấy cổ họng mình như bị mồi lửa thiêu đốt, đau nhức khó chịu vô cùng. Tiếp đó là tiếng súng truyền lại khiến hắn ta bắt đầu thấy nghi ngờ, hành động lần này liệu có thể bình an quay về không?

Lại thêm hai người chết, bắt đầu trận chiến rồi, bên mình đã chết hai người. Thôi bỏ đi! Quan trọng là họ căn bản không biết được vị trí thật sự của tên đó.

Trèo lên từ ống nước bên ngoài cửa sổ, đây đúng là chuyện nực cười. Khoảng cách giữa hai tầng dài như vậy, bên ngoài lại mưa lớn, muốn từ ống nước bò lên trên, ai mà làm được?

Lẽ nào… Thật sự là người của Long Tiễn sao?

Lý Đao là thuộc hạ mà Vương Ninh vô cùng tín nhiệm, lại có xuất thân lính đánh thuê nên hắn ta hiểu rất rõ ý nghĩa của hai chữ Long Tiễn’.

Hắn ta nắm chặt bộ đàm, tập hợp ba người còn lại và nói với Vương Ninh qua bộ đàm: “Đại ca! Tụi em rút trước nhé. Thằng này… Không dây vào được đâu”.

“Cái gì?”, Vương Ninh quát lớn một tiếng: “Rút? Rút đi đâu? Nhảy xuống à? Mẹ kiếp! Lý Đao! Có phải mày bị hù dọa ngu người rồi không? Thằng đó chỉ là thằng vô dụng, vậy mà năm người chúng ta không giết nổi nó hả?”

Lý Đao khổ sở nói: “Đại ca, anh không hiểu đâu! Anh không hiểu kẻ xuất thân Long Tiễn đáng sợ đến mức nào đâu”.

“Tao không cần biết, nó làm chết sáu người bên tao, hại tao mất cả gia nghiệp ở Ninh Thành. Không giết chết nó, tao không yên tâm. Nếu như mày sợ nó thì cút đi cho tao, ba người còn lại sẽ đi theo tao. Tao không tin, một mình nó có thể làm mưa gió gì”.

“Đoàng”, đúng lúc này, lại một tiếng súng truyền tới bộ đàm.

Ở tầng ba, ba tên lính đánh thuê vừa định xuống tầng thì gặp phải tập kích của Vu Kiệt. Ba viên đạn liên tiếp bắn qua da của ba kẻ đó.

“Báo cáo! Thằng nhóc đó ở cầu thang tầng hai, chắc là sẽ đi lên trên”.

“Cái gì?”

“Nhanh vậy sao?”

Lý Đao căng thẳng, nói: “Vừa giết xong hai người mà thoắt cái đã chuyển trận địa để tấn công. Tốc độ này… Hắn không nghỉ ngơi sao?”

Vương Ninh quát lớn: “Chúng tao sẽ đến chi viện ngay lập tức, giữ khoảng cách với nó đi”.

“Vâng”.

Nói xong, Vương Ninh đặt bộ đàm xuống rồi nhanh bước từ tầng sáu đi xuống.

Nghe thấy lời này, Lý Đao không còn lựa chọn nào khác. Hắn ta còn có thể rút đi đâu được nữa. Đây đã là tầng sáu rồi, lẽ nào nhảy xuống sao?

Lúc này có khác gì cưỡi hổ khó xuống đâu, trừ khi giết chết Vu Kiệt chứ chúng đã không còn lựa chọn nào khác rồi. Ngẫm nghĩ một chút, hắn ta nhanh bước đi về phía tầng ba.

Ở khu vực này, ba tên lính đánh thuê đều chọn ba điểm ẩn nấp khác nhau, hình thành ba góc nhìn, coi như khóa chặt vị trí nổ súng.

Chúng chắc chắn là Vu Kiệt sẽ đi ra từ chỗ cầu thang nên đã nấp sau vách tường bên kia. Chỗ đó chỉ có mấy mét vuông, lại không có cửa sổ. Vì vậy theo như chúng thấy, Vu Kiệt như đang ở góc chết, chỉ cần tìm được cơ hội là có thể nổ súng bắn chết anh.

Trương Ba bóp cò, hơi thở có chút gấp gáp. Hắn ta quay đầu nhìn Vương Ngũ và Jack, dùng ký hiệu tay ra hiệu tiến hành bước tiếp theo.

Hắn ta nổ súng dụ Vu Kiệt để lộ vị trí, còn hai tên khác thì phụ trách bắn tỉa.

Hai người kia sau khi nhận được kế hoạch thì đều gật đầu. Tiếp đó, chỉ thấy Trương Ba đứng dậy rồi thò đầu ra, sau đó giơ súng lên nhắm bắn về phía tối om bên kia.

Một giây sau, một viên đạn từ bóng tối đó bắn lại. Nghe thấy tiếng súng khác nhau nên Trương Ba lập tức ngồi xuống.

“Hắn đến rồi đấy! Mau bắn đi”, hắn ta lớn tiếng hét lên. Đây là cơ hội vô cùng tốt, trong thời gian ngắn thì Vu Kiệt sẽ không thể phản ứng lại được.

Nhưng khi hắn ta nhìn về phía đồng bọn của mình là Vương Ngũ thì hắn ta như sụp đổ. Trên đầu Vương Ngũ, một viên đạn như máy xúc xuyên qua đầu hắn ra, máu tươi chảy xuống mũi rồi xuống miệng. Cứ như thế, máu tươi chảy ào ào…

Hắn ta… Chết rồi?

“Sao… Sao có thể thế được? Thằng cha đó… Là ác quỷ sao?”

Jack lớn tiếng quát: “Fuck! Thằng ranh đó sớm đã xác định được vị trí của ba người chúng ta rồi. Hắn nổ súng không phải nhằm vào phía anh mà là vị trí nổ súng của Vương Ngũ. Hắn đã sớm đoán được kế hoạch tác chiến của anh. Tên này…Sao có thể thế được…?”

Hai người này đều không ngờ, kế hoạch vốn hoàn hảo lại trở nên thất bại đến vậy, thậm chí còn có chút ngu xuẩn. Giống như đứa trẻ đang chơi PUBG với người lớn vậy.

Lúc này đúng là không còn khả năng phản đòn nữa rồi. Vu Kiệt sớm đã đoán được các bước tiếp theo của chúng.

Đúng vậy! Vu Kiệt sớm đã đoán ra rồi. Ba người phối hợp tác chiến thì chắc chắn sẽ sử dụng cách thức chiến đấu cơ bản nhất.

Trong tình hình chiến đấu ở Lang Nha trước đây, chiến thuật phối hợp của ba người không chỉ đơn giản như vậy. Theo như anh thấy, chiến thuật mạnh nhất có lực nhất trên thế giới không gì ngoài một chữ ‘nhanh’.

Anh dựa vào sau vách tường, súng vẫn còn bốn viên đạn nữa. Nhưng anh vừa bổ sung đầy đủ trang thiết bị nên không cần lo lắng về vấn đề vật tư.

Chỉ có điều, chắc chi viện sắp đến rồi. Phải lập tức giải quyết xong trận đấu này mới được.

Theo như suy đoán của Vu Kiệt, trong công xưởng này chứa không vượt quá được bốn người. Nếu cả bốn tên cùng xông vào thì phiền phức rồi.

Ngẫm nghĩ một chút, anh đứng dậy, dùng góc nhìn mờ của gương xác định vị trí của hai tên còn lại không thay đổi thì anh mới nghiêng người lăn qua một bên. Anh định xông về phía tầng bốn, thay đổi trận địa.

Đúng lúc này, ở khu vực cầu thang tầng hai, một bóng hình nhanh như bay xông tới.

Lâm Doãn Nam bước lại, chau mày nhìn. Lúc nhìn thấy Vu Kiệt, cô ta giơ súng lên nhắm chuẩn vào đầu anh.

“Vu Kiệt! Cuối cùng tôi cũng bắt được anh rồi. Hiện giờ tôi bắt anh với tội danh cố ý làm thương người khác. Hãy bỏ vũ khí xuống, ôm đầu ngồi xuống”, Lâm Doãn Nam nói với vẻ tự tin, khí chất hơn người.

“…”, Vu Kiệt ngây người ra. Sao cô ta lại đến đây. Không xong rồi…

Ở phía bên kia, hai người nhắm trúng khoảng trống mà Vu Kiệt quay đầu nhìn Lâm Doãn Nam, sau đó nhanh chóng giơ nòng súng lên nhắm chuẩn về phía Vu Kiệt.

“Bằng, bằng, bằng”, tiếng súng liên tiếp vang lên.

Vu Kiệt nghiêng người, vô số viên đạn xượt qua người anh, lúc này ở hông của anh dính một vết máu nóng ran. Anh nghiêng người nhảy lên rồi đến tầng hai. Không đợi Lâm Doãn Nam phản ứng lại, anh đã vặn hai tay của cô rồi cướp lấy súng.

Lúc này, sắc mặt Lâm Doãn Nam biến đổi. Động tác nhanh quá đi. Cô ta hoàn toàn bị chấn động.

Cô ta vừa định lớn tiếng mắng thì cách vài mét có hai tên lính đánh thuê xuất hiện, giơ súng lên rồi nhắm chuẩn về phía đầu cô ta.

“Bằng”, một tiếng súng vang lên.

Vu Kiệt nổ súng trước bắn xuyên qua đầu Jack, sau đó anh ôm chặt Lâm Doãn Nam nghiêng người từ tầng hai nhảy xuống. Toàn bộ quá trình này chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả, đó là ‘nhanh’.

“Đoàng”, bên ngoài cửa sổ, tiếng sấm chấn động đất trời.

Trương Ba kinh hãi đến nỗi quên nổ súng. Nhìn Jack ngã xuống mà hắn ta sợ ngây người ra.

Vu Kiệt… Trong lúc tránh truy đuổi, nghiêng người nhảy xuống dưới tầng, trong tay còn ôm một cô gái mà vẫn có thể phản đòn giết đồng đội của hắn ta…

“Tên này… Hắn… Hắn… là ác ma à?”

Trong bộ đàm lại truyền lại tiếng mắng của Vương Ninh: “Trấn tĩnh lên, tao đến đây, cùng tao đi xuống giết chết thằng đó”.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi