ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tên ăn mày ẩn mình trong ngõ hẻm, khóe miệng ngậm một điếu thuốc đắt đỏ, đối mắt kia đã từng được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, khi đối mặt với người bình thường, trông có vẻ vô cùng yếu đuối, do đó, tạo thành một loại ảo giác, bọn họ thật sự là tên ăn mày.

Trên thực tế, những người này đang theo dõi một ai đó.

Theo dõi tất cả những kẻ có khả năng gây ra mối đe dọa đối với điều mà bọn họ muốn giữ bí mật.

Thủ đô Lập Kiên có một cái tên rất dễ nghe, đó là Thành phố không ngủ.

Nơi đây vốn được xem là thành phố cao cấp nhất trên toàn thế giới, người dân từ rất nhiều nơi đổ về sinh sống.

Thường thì, muốn tồn tại ở đây, tất cả các cơ sở làm trong ngành giải trí đều phải mở cửa 24/24, không hề có thời gian nghỉ.

Lúc này, trong một con hẻm nhỏ, một tên ăn mày đứng dậy, duỗi thẳng lưng, gẩy tàn thuốc: “Haiz, đúng là mệt thật, hóa ra làm một tên ăn mày lại mệt như vậy, nếu có thể ra ngoài chơi một chuyến thì tốt biết mấy?”   
Nói xong, hắn bước từng bước ra khỏi con hẻm, nhưng khi đến đầu ngõ, lại không thật sự bước ra ngoài, mà nép một nửa người trong bóng tối, dùng ánh mắt nóng bỏng quan sát quán bar ở đối diện.

“Nhớ mấy cô nàng trong đó thật, đáng tiếc, hôm nay lại là ngày trực của mình”.

Tên ăn mày thầm than một câu, đột nhiên, điện thoại trong túi áo đổ chuông.


Hắn cầm lấy điện thoại, đưa lên bên tai: “Alo?”  
“Chim Ngói, tình hình bên cậu thế nào rồi?”, đầu dây bên kia vang lên giọng của tiểu đội trưởng.

Chim Ngói bật cười, lại lấy ra một điếu thuốc, đốt lên, ngậm một bên miệng: “Còn thế nào được nữa, chẳng phải vẫn như cũ sao? Không phát hiện bất kỳ nhân viên nào khả nghi, tôi nói này, đội trưởng, có cần phải căng thẳng vậy không? Chẳng phải bộ Thiên của chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác với các cơ quan có liên quan của Lập Kiên à? Chẳng lẽ bọn họ còn muốn tiêu diệt chúng ta?”  
Đội trưởng Gấu Đen đáp: “Đương nhiên không phải, cái đám vô dụng chỉ biết dựa vào vũ khí kia còn chưa có thực lực và tư cách để ra tay với gia tộc Thánh Đường, tuy rằng người của chúng ta không đủ, nhưng nếu muốn liều mạng, trong vòng một ngày, đầu của rất nhiều ông lớn sẽ phải… lăn lông lốc trên đường”.

“Mấy lão già nhát như chuột kia sao dám chọc đến chúng ta!”  
“Không phải bọn họ à?”  
Chim Ngói nhíu mày: “Vậy sẽ là ai? Suốt hai năm qua, tộc trưởng chưa từng dùng đến mạng lưới theo dõi sít sao đến như vậy, cũng chỉ mới bố trí được mấy hôm, chẳng lẽ có kẻ nào đó sắp đến?”  
Gấu Đen lắc đầu: “Không biết, hiện tại không thể xác định!”  
“Nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó, vì cứu cô chủ, tộc trưởng đã điều một nửa cao thủ của bộ Thiên đến Luân Thành, hiện tại, chỉ còn mấy vị kia trấn giữ ở bộ Thiên của gia tộc Thánh Đường”.

“Hẳn là tộc trưởng sợ đám người của bộ Địa nhân cơ hội cháy nhà hôi của!”  
Nói xong, Gấu Đen vô thức khẳng định suy nghĩ của mình.

Phải biết, từ sau khi bộ Thiên cùng bộ Địa tách ra, những màn tranh đấu ngoài sáng trong tối nhiều vô số kể, cũng có rất nhiều cao thủ đã nằm xuống, nếu không phải nhà nước Lập Kiên đột nhiên sinh biến, ra tay tiêu diệt gia tộc Thánh Đường, khiến bộ Thiên và bộ Địa không thể không liên hợp, e là bọn họ vẫn còn tranh đấu vài thập niên nữa.

Nghe nói thế, Chim Ngói khẽ gật đầu: “Cũng đúng, quả thực có khả năng này, thôi không nói nữa, tôi tiếp tục nằm vùng đây!”  
“Ừm, theo dõi thật kỹ, xem có nhân viên nào khả nghi không, tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội đến gần căn cứ của chúng ta, nếu có tin tức, lập tức thông báo!”  
“Rõ!”  
Kết thúc cuộc gọi, Chim Ngói quan sát xung quanh một lượt, sau đó xoay người, lần nữa đi vào ngõ hẻm.

Đêm nay trời đổ mưa, nhưng thời tiết lại không mát mẻ, dễ chịu như mong đợi, mà lúc này, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Ngay khi Chim Ngói xoay người, vừa định nhấc chân đi thì.

“Cộp!”  
“Cộp!”  
“Cộp!”  
“…”  
Trên đường, dưới cơn mưa, âm thanh giày da nện trên mặt đường vọng đến bên tai hắn.

Âm thanh kia càng ngày càng gần.

Tựa như một lưỡi đao kề sát cổ, mang theo sự sợ hãi.


Có nguy hiểm!  
Phút chốc, đồng tử Chim Ngói bất giác co lại, nhịp tim hắn trở nên nhanh hơn, hơi thở dồn dập.

Xuất thân từ gia tộc Thánh Đường, Chim Ngói cảm giác được nguy hiểm hơn xa so với người thường, hắn có thể cảm nhận được mối nguy trong tiếng bước chân kia.

Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, thả lỏng cơ thể, an tĩnh trở lại.

Nghĩ đến nội dung cuộc gọi vừa rồi, Chim Ngói nhanh chóng trấn định.

“Có lửa không?”  
Đột nhiên, tiếng bước chân ngừng lại sau lưng.

Đó là một thanh niên đội mũ lưỡi trai, vẻ ngoài khá điển trai, ít nhất, nếu làm người mẫu thì sẽ là một gương mặt nổi bật.

Dáng người anh ta rất cao, tuy nhiên, nhìn từ xa lại có vẻ hơi gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn như một gã bệnh.

Chim Ngói xoay người, khi nhìn thấy mặt người thanh niên kia, bất giác, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cười cười, nói: “Đương nhiên, anh có thuốc không? Tôi có hộp quẹt, nhưng không cho không được!”  
Người thanh niên chỉ chỉ điếu thuốc trên khóe miệng hắn: “Anh đã có, sao còn đòi tôi? Thuốc này quý như vậy, đâu có mấy ai mua được, không phải à?”  
Ngay lập tức…  
Chim Ngói ngơ ngác, sau đó...! 
Hắn không nói thêm bất kỳ câu gì, lập tức đưa tay rút súng ngắn bên hông, hòng giải quyết tên thanh niên gầy yếu trước mặt.

Tốc độ hắn rất nhanh, cách cầm súng càng thể hiện đây là một tay lão luyện, nhưng…  
Hắn vừa ra tay, người thanh niên trước mặt cũng có hành động.

Anh ta duỗi tay về phía trước, căn bản không cho Chim Ngói có cơ hội phản ứng, ngay khi Chim Ngói vừa chạm đến chuôi súng…  
“Răng rắc” một tiếng.

Âm thanh xương cổ bị bẻ gãy vang vọng trong ngõ nhỏ.

Không có một tiếng hét.

Không có giãy dụa phản kháng.

Cũng không có bất kỳ ai chứng kiến màn giết người này.


Trên thực tế, đối với người thanh niên này, kể từ khi gia nhập tổ chức Đệ Nhất, tham gia vô số đợt huấn luyện, đây là lần đầu tiên anh ta giết người ở khoảng cách gần như vậy.

Nhìn thi thể trước mặt, hiển nhiên, kết quả huấn luyện xem như không tệ.

“Ting ting!”  
Khi Chim Ngói vừa ngã xuống, điện thoại của hắn lại lần nữa reo vang.

Người thanh niên của tổ chức Đệ Nhất thuần thục di chuyển thi thể vào ngõ nhỏ, sau đó, lục soát và tìm được hộp thuốc trên người Chim Ngói, anh ta kẹp một điếu, đốt lửa, ngậm trong miệng, hít sâu một hơi, rồi thở mạnh ra.

“Hô…”  
“Thoải mái!”  
Người thanh niên đặt điện thoại ở bên tai.

“Tích!”  
Đã kết nối.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh có chút hoảng hốt: “Chim Ngói, cậu cẩn thận một chút, e là có chuyện rồi.

Tôi vừa liên hệ với những người khác, nhưng không được!”  
“May là gọi cho cậu được, cảm ơn trời đất, xem như tôi có thể an tâm về cậu, thế nào, có nghe không? Hẳn là đã xảy ra chuyện rồi, cậu nói gì đi chứ!”  
“Tên nhóc kia, cậu đang làm gì đó?”  
“…”  
Liên tục hỏi.

Nhưng mãi vẫn không có âm thanh đáp lại.

Dần dần, vẻ mặt Gấu Đen trở nên nghiêm túc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi