ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Bầu trời đen kịt, mây đen ùn ùn xếp chồng lên nhau, hoàn toàn che mất ánh sáng mặt trời.

Trong thành phố yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức đằng đằng sát khí.

Vu Kiệt đeo súng bắn tỉa lên vai, lấy dao găm của Lang Vương từ thắt lưng ra, siết chặt trong tay.

Nước mưa rửa sạch hoàn toàn vết máu cũ trên con dao găm.

Anh đứng dậy, nhìn tòa nhà bỏ hoang cách đó 2km: "Xem ra không chịu ra ngoài rồi”.

“Vậy thì đích thân đến tận cửa thôi!”  
Dứt lời, anh liền quay người đi đến nơi đó.

Ở Luân Thành, từng trận mưa xối xả đổ xuống, lúc này, rất ít người đi lại trên đường, đặc biệt là ở khu vực nghèo nàn này, không ai ngốc đến nỗi đi dầm mưa vì công việc cả.

Hai mươi phút sau, Vu Kiệt đi đến con hẻm nhỏ gần tòa nhà bỏ hoang, anh ngồi xổm xuống, phát toàn bộ khí kình trong người ra ngoài.

Sau khi đột phá lên cảnh giới cấp bốn hóa kình, anh đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc chiến đấu ở chùa Hàn Sơn, khí kình trong cơ thể của anh đã đạt đến một tầm cao mới, hơn nữa ở Luân Thành, không có gì đáng để anh lo lắng cả!  
Bởi vì…  
Ở đây không có chuyện cấm kỵ là không được phép ra tay với người thường ngoài võ giới.

Đặc biệt là đối với một đám sát thủ!  
“Tổng cộng có năm mươi người, phía đông nam có năm người, tây bắc có bốn người, còn có hai mươi tay súng bắn tỉa đang tập kích ở những địa điểm khác nhau, còn những người khác, hiện đang…”  
“Ở dưới tầng hầm!”, Vu Kiệt cau mày.


Nơi cần đến năm mười người canh gác, chỉ có một loại khả năng.

Lâm Nhã!  
Lâm Nhã đang ở đó!  
Vu Kiệt híp mắt lại.

Anh hừ nhẹ một tiếng rồi bước ra khỏi con hẻm nhỏ đó, bầu trời đen kịt hoàn toàn che mất bóng dáng kia, anh chậm rãi bước về phía tòa nhà bỏ hoang.

Vào lúc này, nhận được mệnh lệnh của tộc trưởng Lỗ Tư Châu, tất cả những sát thủ đều đang ẩn nấp trong góc riêng và quan sát mọi thứ trong tầm mắt của mình.

Bầu trời tối đen, khiến cảm xúc của mọi người cũng vô cùng nặng nề, bọn họ đều biết rõ kẻ địch phải đối mặt lần này là người như thế nào, cho nên bọn họ không dám phân tâm, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, rất quan trọng.

“Này, anh nói xem, có khi nào vị Lang Vương kia sẽ không lựa chọn bắn tỉa mà trực tiếp xông vào không?”, một tay bắn tỉa núp trong góc khuất chăm chú nhìn vào kính quan sát hỏi đồng đội ở bên cạnh.

"Không thể nào, tòa nhà bỏ hoang này đã được lựa chọn cẩn thận.

Bất luận từ vị trí nào đi vào đây cũng đều bị chúng ta phát hiện.

Nếu như là Lang Vương thì chắc có lẽ sẽ hiểu rõ điều này.

Đi vào bằng cổng chính, đây không phải là đang tự tìm đường chết sao?", rõ ràng, tên sát thủ này không đồng ý với suy nghĩ của đồng đội.

Đều là lính bắn tỉa, bọn họ đều biết điều cấm kỵ lớn nhất của một lính bắn tỉa chính là để lộ vị trí của mình trước họng súng của kẻ địch, đây là chuyện ngu xuẩn nhất.

Nhưng…  
Đúng lúc hắn ta vừa nói xong thì bên tai liền vang lên một giọng nói quỷ dị.

“Mày có chắc chắn, là đang tự tìm đường chết không?”  
Xoẹt!  
Ngay khi giọng nói kia vang lên, khuôn mặt của hai tay súng bắn tỉa lập tức đanh lại, cả người cứng đơ như bị tê liệt.

Ánh mắt bọn họ lập tức lộ ra sát khí, một tên lập tức rút dao găm ở thắt lưng ra rồi quay lại.

Tốc độ nhanh đến mức không thể xem thường, dù gì thì cũng là sát thủ xuất thân từ tộc Thánh Đường, khi quay lại, trong bóng tối, bọn họ chỉ thấy một bóng người xuất hiện sau lưng mình.

Không đợi xem người kia trông như thế nào, tay súng bắn tỉa này liền tăng tốc, dao găm trong tay đâm thẳng về phía trước, bất luận là đâm vào bộ phận nào thì kết quả cuối cùng nhất định cũng sẽ phun ra rất nhiều máu từ vết thương.

Nhưng ngay khi con dao găm vừa đi được nửa đường thì một bàn tay to lớn đã mạnh mẽ siết chặt cổ tay hắn ta.

Tốc độ nhanh hơn hắn ta gấp mấy lần!  
“Cái gì?”, tay súng bắn tỉa kinh ngạc nói.

Tay súng bắn tỉa còn lại lập tức quay lại giúp đỡ, tay ôm súng bắn tỉa nhanh chóng bóp cò.

Viên đạn vừa bắn ra khỏi nòng súng thì một luồng sáng trắng đột nhiên xuất hiện.

Cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt.

Trên cổ của tay súng bắn tỉa kia xuất hiện một vệt máu đỏ, bỗng nhiên máu chảy xối xả  

Còn cổ tay của tên còn lại thì lập tức bị cắt đứt.

Sau đó…  
“Rầm rầm”, thi thể của hai tên đó ngã xuống đất.

Trong bóng tối, Vu Kiệt siết chặt dao găm của Lang Vương đi ra, ánh mắt lạnh lùng, toát ra những tia ớn lạnh.

Đây là tầng một.

Cũng chính là mở màn!  
Sau đó, anh lại hòa mình vào bóng tối, chuẩn bị cho đám sâu bọ nhơ bẩn này một vố khủng khiếp nhất!  
Bên kia, sau khi Lỗ Tư Châu đã phân phó nhiệm vụ xong, ông ta đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đen ngòm ở bên ngoài, tim đập càng lúc càng nhanh.

“Vẫn chưa có tin tức gì của cường giả Lưu Hỏa sao?”, ông ta quay đầu nhìn chằm chằm thuộc hạ của mình.

Tên sát thủ đó lắc đầu, thở dài: “Vừa rồi đã phái một người đi thăm dò, cường giả Lưu Hỏa không trở lại, tộc trưởng…”  
“Tộc trưởng, không xong rồi…không xong rồi!”  
Tên sát thủ này còn chưa kịp nói xong, thì một tên sát thủ khác hoảng hốt chạy vào.

“Chuyện gì? Lẽ nào lại có người làm trái mệnh lệnh của tôi chạy ra ngoài rồi sao?”, sắc mặt Lỗ Tư Châu nghiêm túc.

“Không…không phải…là…là tầng một!”  
“Nói rõ ràng xem! Tầng một có thể xảy ra chuyện gì chứ!”, Lỗ Tư Châu khó chịu nói.

Vốn dĩ đã rất áp lực rồi, bây giờ người của mình còn nói lắp?  
“Người chết rồi!”  
“…”, Lỗ Tư Châu.

Ông ta lập tức đứng bật dậy, một mặt không thể tin được.

“Người…người chết rồi?”  
“Vâng, vâng ạ!”  
Tên sát thủ đó vội vàng đáp: “Vừa nãy lúc đi tuần tra, chúng tôi phát hiện hai tay súng bắn tỉa của chúng ta đã bị giết rồi, một người bị cắt cổ, còn một người bị chặt mất cổ tay, tên…tên đó…hắn đã đến đây rồi!”  
Bùm!  
Trong phút chốc, từng câu từng chữ giống như từng đợt sấm nổ ầm ầm trong đầu Lỗ Tư Châu.

Vu Kiệt…đến đây rồi.

Nghe xong, ông ta bất giác đặt tay lên khẩu súng lục ở thắt lưng.

Sau đó, tất cả những tên sát thủ xung quanh cũng cau mày, ngón trỏ siết chặt trên cò súng.

Lỗ Tư Châu hít sâu một hơi: “Đến đây rồi sao?”  
“Tầng một!”  
“Không hay rồi!”  
“Nhanh xuống tầng hầm”.

Lỗ Tư Châu đột nhiên nhận ra được điều gì đó, nếu như tên đó đã đến đây rồi, một khi để hắn cứu được Lâm Nhã ra ngoài, vậy thì không phải đã mất đi một quân cờ quan trọng sao?  
Không được!  

Tuyệt đối không được.

Không biết tại sao, giờ phút này, Lỗ Tư Châu giống như sa vào bẫy của kẻ địch, tựa như rắn mất đầu, ông ta vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho những người canh gác ở dưới tầng hầm.

“Không được đi!”  
Nhưng khi ông ta vừa gửi tin nhắn xong, định đi xuống tầm hầm thì một tên sát thủ vội vàng ngăn ông ta lại.

“Tộc trưởng, ông không thể đi, chúng ta vẫn chưa xác định được vị trí của tên đó, một khi trúng kế của hắn, thì ông sẽ gặp nguy hiểm, ông không thể chết”.

“Đúng vậy, ông không thể đi”.

“Chúng ta đi xuống tầng hầm! Ông ở lại đây đi”.

“Tôi…”, sắc mặt Lỗ Tư Châu vô cùng bất lực, ông ta siết chặt nắm đấm, mặc dù lúc này rất muốn làm chuyện gì đó, nhưng lại không làm được gì cả.

Ông ta thở dài, đúng lúc đang chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên, trong bóng tối một giọng nói bỗng vang lên.

“Các người…không ai được rời khỏi đây!”  
Trúng kế?  
Không bao giờ có chuyện đó!  
Vu Kiệt, trực tiếp đến tận nơi rồi!  
Xoẹt!  
Giây phút đó, những tên sát thủ vội chĩa súng về phía Vu Kiệt.

“Đoàng đoàng đoàng!”  
“Đoàng đoàng…”  
Tiếng súng nổ ầm ầm trong phút chốc bao phủ toàn bộ khu tầng này, từng tia lửa đạn thi nhau bắn ra tung tóe.

Ai nấy cũng đều nín thở, tim như muốn nhảy ra ngoài.

“Đến rồi!”  
Tên đó…đến rồi.

Lỗ Tư Châu khẽ cau mày, cố nén sự sợ hãi trong lòng: “Từ lúc nào mà Lang Vương Vu Kiệt cũng thích trốn trong bóng tối như chuột nhắt vậy, không dám quang minh chính đại một chút sao?”  
Đứng sau cánh cửa, Vu Kiệt điều động toàn bộ khí kình ra ngoài, nghe thấy những lời này, anh cười ha hả, ném khẩu súng bắn tỉa xuống đất, sau đó sải bước từ trong bóng tối đi ra!  
“Quang minh chính đại thì ông càng chết nhanh hơn thôi”.

Dứt lời, Vu Kiệt nhún chân một cái, biến mất khỏi chỗ cũ!  
Vu Kiệt…ra tay rồi!  
…  


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi