ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngay khi kênh tin tức địa phương đang phát tin tức khẩn cấp tạm thời, tai nạn gây chấn động tại sân bay Luân Thành.

Thì bên kia, trên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Rothschild ở Lập Kiên, Tiêu Hán đang xử lý đống tài liệu trên bàn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tâm trạng của cậu ta không tốt lắm, nhất là sau khi biết tin vài tòa nhà xung quanh trung tâm thành phố đồng loạt nổ tung vào lúc sáu giờ sáng nay, nỗi lo lắng bất an trong lòng cậu ta ngày càng dâng lên.

Những người khác không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu ta còn chưa rõ sao?
Đó là do người của Lang Vương Vu Kiệt làm.

Đó là do người của tổ chức Đệ Nhất làm!
Hơn nữa người giúp bọn họ làm những chuyện này mà không bị người của cơ quan phát hiện, là cậu ta! Nghe nói, còn chết rất nhiều người.

Khoảnh khắc đó, tại hiện trường vụ nổ, tiếng còi cảnh báo của lực lượng phòng cháy chữa cháy kêu inh ỏi gây chấn động cả toàn thành phố, rất đông cán bộ nhân viên chạy đến địa điểm vụ nổ, khi đám phóng viên và ký giả chạy đến hiện trường cũng phát hiện xung quanh toà nhà bị nổ để lại rất nhiều rất nhiều…dấu vết của người chết.

Nước mưa trộn lẫn với máu.

Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, ngay cả mùi cháy khét lẹt của lửa cũng không lấn át được.


Do đó, các nhân viên có liên quan lập tức mở một cuộc điều tra trong phạm vi lớn.

Đương nhiên, đây chỉ là là tin tức báo cáo bên ngoài.

Đạt được vị trí như ngày hôm nay, kiểm soát tất cả các mạng lưới quan hệ của gia tộc Rothschild, Tiêu Hán có thể dễ dàng lấy được nhiều thông tin cơ mật hơn.

Vừa rồi, người của cậu ta đã báo cáo lên một chuyện đó là, đội an ninh bên trên cơ quan đã can thiệp vào cuộc điều tra này, nghe nói những người đã chết có quan hệ hợp tác chặt chẽ với đội an ninh.

Cái chết của bọn họ không hề đơn giản như tưởng tượng.

Ngay khi vừa nhận được tin tức, Tiêu Hán đã nghĩ đến Vu Kiệt, lại nghĩ đến những chuyện mà Vu Kiệt đã bảo cậu ta làm vào đêm hôm qua, Tiêu Hán bỗng trở nên căng thẳng.

“Nếu như bọn họ điều tra ra được tôi ở đây, sợ là…”, Tiêu Hán lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Trải qua trăm cay ngàn đắng mới đưa được gia tộc từ thế giới đen tối lên vị trí như ngày hôm nay, cậu ta không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì khiến mọi chuyện lại quay như cũ chỉ trong một đêm.

"Cách an toàn nhất lúc này là nhanh chóng đưa anh Vu trở về Hoa Hạ càng sớm càng tốt.

Như vậy thì dù có người tìm ra tôi cũng không hề có bằng chứng xác thực nào cả".

Trước mắt, đây là cách duy nhất mà Tiêu Hán có thể nghĩ ra được.

Hiện tại Vu Kiệt đang vội vã đến Lập Kiên, nhất định phải xoay chuyển tình thế ngay mới được.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hán lập tức lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, chuẩn bị gọi cho Jack bảo ông ta đến sân bay đón Vu Kiệt ngay, hơn nữa phải nhanh chóng đưa Vu Kiệt trở về Hoa Hạ trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng…
Đúng lúc cậu ta chuẩn bị nhấn nút gọi thì có tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài phòng làm việc.

“Cốc cốc cốc…”
Ngay lúc đó, cô thư ký hốt hoảng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa xen lẫn nỗi lo lắng không thể diễn tả thành lời.

“Vào đi”.


Sắc mặt Tiêu Hán chùng xuống, cậu ta đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn chằm chằm cô thư ký đang đi vào: “Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Thư ký nuốt nước bọt, sau đó đóng cửa lại, vô cùng cung kính nói: “Vương, xảy ra chuyện rồi”.

“Nói đi”.

Thư ký vội vàng đưa máy tính bảng trên tay cho Tiêu Hán.

Nội dung hiển thị trên màn hình máy tính bảng là tin tức mới nhất vừa được đăng tải lên.

Ngay khi Tiêu Hán nhìn thấy tiêu đề tin tức, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi
Tai nạn máy bay! Cậu ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô thư ký, chưa kịp nói thì cô thư ký đã nói trước: "Tôi vừa nhận được tin báo từ sân bay Luân Thành, một chiếc máy bay rời sân bay được nửa tiếng thì xảy ra tai bạn, đài quan sát đã nhận được một tin nhắn từ phi công trên máy bay đó".

“Đây là đoạn ghi âm từ Luân Thành gửi đến…”
Nói đến đó, thư ký liền lướt chọn trên màn hình máy tính bảng, tìm thấy một đoạn ghi âm.

Sau khi nhấn nút phát liền nghe thấy:
"Đài quan sát số 12304 Luân Thành, đây là máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild số hiệu 4502, xin lập tức phái tổ cứu hộ đến tọa độ 657 phía Tây Nam Lập Kiên tìm kiếm và cứu nạn!"
"Có một quả bom ở khoang sau của máy bay, hiện tại đã phát nổ, phần đuôi máy bay bị hư hỏng nghiêm trọng, hệ thống điều khiển của máy bay đã bị sập.

Tạm thời quyết định hạ cánh khẩn cấp và nhảy dù khi đạt được độ cao thích hợp, tất cả nhân viên của máy bay sẽ nhảy dù qua lối ra đặc biệt của máy bay tư nhân, xin hãy phái người đến cứu trợ ngay lập tức.

"Xin nhắc lại tọa độ một lần nữa, tọa độ 657 phía Tây Nam Lập Kiên, tọa độ 657 phía Tây Nam Lập Kiên".

“…”
Xoẹt!
Trong phút chốc, Tiêu Hán liền đập bàn đứng dậy, sắc mặt tái mét, ánh mắt càng thêm u ám.

“Chiếc máy bay này…là!”
Thư ký cúi đầu: "Vương, đây chính là máy bay đưa anh Vu về Lập Kiên!"
“Gì cơ?”
Ngay lúc đó, toàn thân Tiêu Hán như bị rút cạn sức lực, cậu ta ngã xuống ghế, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.

“Bom?”
Cậu ta siết chặt nắm đấm: “Sao lại có bom chứ? Chuyện…chuyện này là thế nào? Máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild chúng ta không phảo là do nhân viên bảo vệ sân bay đặc biệt quản lý sao? Ai có thể cài bom trên máy bay dưới nhiều sự theo dõi như vậy?”
“Đây…đây không phải là đang tự tìm đường chết sao?”
Nghe vậy, ánh mắt thư ký bỗng trở nên lộn xộn: "Vương, có…có chuyện này, không biết tôi có nên nói hay không”.


“Nhanh nói đi”.

“Vâng”.

Thư ký cắn răng gật đầu: "Có người trong gia tộc nói với tôi, hình như trước khi máy bay cất cánh hai mươi phút, quản gia Jack đã gọi điện thoại cho người ở sân bay Luân Thành”.

“…”, Tiêu Hán.

Gọi…điện thoại.

Tiêu Hán cực kỳ sửng sốt.

Cậu ta không phải là kẻ ngốc, không thể không nghe được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô thư ký.

Máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild đã bay không biết bao nhiêu chuyến và chưa một lần xảy ra sự cố, cũng chưa từng bị người ta đặt bom lần nào, nhưng lần này lại bị gài bom rồi.

Cứ nhất định là lần này, Tiêu Hán vốn dĩ không bao giờ chủ động gọi điện đến sân bay, Jack luôn sắp xếp thủ tục chuyến bay, ông ta đã gọi điện thoại trước khi máy bay cất cánh.

Lần này, người ngồi trên máy bay là Vu Kiệt, Lang Vương Hoa Hạ, người sắp đến gặp và giao Jack cho tổ chức Đệ Nhất!
Tất cả mọi chuyện.

“Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho người của Hoa Hạ”.

“Vâng”.

Nghe thấy mệnh lệnh, thư ký xoay người rời đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi