ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khoảng mười mét hướng đông nam từ tọa độ chiếc máy bay xảy ra tai nạn, một chiếc máy bay trực thăng lao xuống như con đại bàng hung mãnh, chậm rãi tiếp cận mặt biển.

Cuộn sóng và gió mạnh trên mặt biển cứ thổi quét tất cả mọi thứ khiến chiếc máy bay rất vất vả để giữ được thăng bằng.

Thuyền cứu viện trên biển chạy tới vị trí tìm thấy người sống sót với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi nhận được tin tức này, trong lòng tất cả mọi người lại bắt đầu dấy lên một cơn sóng to gió lớn, như thể thế giới quan đã bị đập nát và đổ ầm xuống đất.

“Không… Không ngờ lại có người sống sót thật! Chuyện này… Sao chuyện này lại xảy ra được? Không thể nào, không thể nào, nhảy dù từ trên máy bay xuống, hơn nữa còn là chiếc máy bay mất cánh và không thể điều khiển, đang rơi xuống với tốc độ chóng mặt.

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế chỉ có thể xuất hiện trong phim truyền hình và phim điện ảnh thôi mà? Thật sự có người làm được ư?”
“Đây quả là kỳ tích, quả thực chính là kỳ tích, thật không thể tin được, chúng ta thật sự tìm được người sống sót trên chiếc máy bay đó rồi”.


“Nói cách khác, những người còn lại….

Rất có thể vẫn còn sống!”
“…”
Nghĩ tới đó, người trên chiếc máy bay trực thăng vội vàng mặc thiết bị cứu hộ vào.

Sau đó, sau khi tin tức được gửi đi, người điều khiển chiếc máy bay mở đèn cứu viện lên mức cao nhất, bởi vì đây là mặt biển, dưới cơn gió biển giật mạnh thế này, nếu không thể tập trung theo dõi vị trí của người sống sót thì có lẽ một giây sau sẽ mất dấu họ trên mặt biển.

Thời gian càng kéo dài, sinh mệnh của người sống sót cũng sẽ bị đe dọa.

Rất nhanh, đèn cứu hộ chói mắt rọi một chùm đèn xuống mặt biển, họ thấy một tiếp viên hàng không với sắc mặt trắng bệnh, hơn nữa người chìm dưới biển đang ôm chặt quả bóng nổi mang từ trên máy bay xuống, đầu gục trên quả bóng, chẳng dám cử động, yếu ớt tựa vào cọng cỏ cứu mạng cuối cùng này.

Ái Phương.

Là Ái Phương!
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tiếp viên hàng không đó, một nhân viên cứu hộ nhanh chóng nhận ra đó chính là Ái Phương nằm trong danh sách những người gặp tai nạn mà sân bay Luân Thành cung cấp.

“Cơ trưởng, đó là một tiếp viên hàng không”.

“Thế còn nghệt mặt ra đó làm gì? Mau kéo cô ta lên đi, cấp trên vẫn còn chờ tin tức kia kìa!”
“Rõ”.

Nhận được mệnh lệnh, nhân viên cứu hộ thả thang cuốn xuống, sau đó đeo dây thừng, cẩn thận bước xuống dây thang cuốn, đến trước mặt Ái Phương với tốc độ nhanh nhất, dùng dây thừng quấn chặt eo cô ta, sau đó dùng đèn pin gửi tín hiệu cho người trên máy bay để họ kéo hai người lên.


Hành động cứu hộ người sống sót được hoàn thành rất tốt.

Cùng lúc đó, một chiếc thuyền nhỏ cũng chạy tới hiện TSu vài phút để máy bay trực thăng hạ xuống, sau đó những nhân viên có liên quan lập tức chạy tới, đặt Ái Phương đã không còn chút sức nào lên cáng.

Một bác sĩ đi tới, vẻ mặt căng thẳng ngồi xuống kiểm tra tình hình của Ái Phương.

Không kiểm tra còn đỡ, xem rồi lại phải hít một hơi thật sâu.

Đúng lúc đó, phóng viên nổi tiếng của đài truyền hình Luân Thành cũng vội vàng dẫn người quay phim chạy tới, cô ta cầm micro và nhìn chằm chằm Ái Phương như vừa tìm được bảo bối.

Sau đó, cô ta vội vàng xoay lại đối mặt với chiếc máy quay trên vai người nọ, trực tiếp nói: “Các vị thân mến, bây giờ là rạng sáng ba giờ rưỡi, vừa mới nhận được tin tức máy bay trực thăng cứu hộ của chúng ta đã phát hiện một người sống sót ở mười cây số hướng đông nam từ vị trí xảy ra tai nạn”.

“Trước mặt, những nhân viên y tế có liên quan đã chạy tới tham gia cứu hộ, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ nhưng tin tốt là có lẽ tất cả những thành viên tham gia vào chuyến bay đó đều thành công nhảy xuống mặt biển qua hình thức nhảy dù”.

“Có người đầu tiên rồi cũng sẽ có người thứ hai, tin rằng trời cao sẽ cho chúng ta chứng kiến kỳ tích…”
Phóng viên đang căng thẳng truyền tin thì đột nhiên chuyên gia đang cấp cứu bỗng dặn người hỗ trợ vài câu rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thấy thế, phóng viên hơi sửng sốt, vội vàng chạy tới chỗ chuyên gia đó, giơ micro ra hỏi: “Xin chào, tôi là phóng viên của đài truyền hình Luân Thành, cho hỏi tôi có thể hỏi thăm một chút về tình hình sức khỏe của người sống sót được không?”
Chuyên gia tháo chiếc kính mắt xuống, xoa xoa với vẻ mặt nặng nề: “Thật lòng xin lỗi, bây giờ tôi không thể bỏ từng đó thời gian ra để nhận phỏng vấn được, căn cứ vào tình trạng lúc nãy thì tình hình người sống sót cũng không khả quan lắm”.

“Vì vào mùa này, nhiệt độ của nước biển xuống rất thấp, hơn nữa máy bay nổ mạnh đã tạo thành một cú sốc lớn trong lòng người sống sót, ngâm mình trong nước biển thời gian dài khiến cô ta bắt đầu phát sốt, hơn nữa trong tình trạng mất nước như thế, cô ta có thể xảy ra tình huống ngoài ý muốn bất kỳ lúc nào, phải lập tức đưa đến bệnh viện để tiến hành cứu chữa”.

“Nếu máy bay trực thăng của chúng ta không tìm thấy đúng lúc thì e là một tiếng nữa, người sống sót sẽ không còn thở, chìm xuống đáy biển”.

“Được rồi, tôi chỉ có thể nói từng đó thôi”.


Nói xong, chuyên gia nháy mắt với người hỗ trợ, tất cả các nhân viên y tế vội vàng nâng Ái Phương lên, đưa lên trực thăng cứu hộ và nhanh chóng về Luân Thành.

Nghe thế, những người đang đứng trước máy quay cũng bất giác trở nên căng thẳng.

Trong nháy mắt, đầu óc phóng viên trống rỗng, không biết nên nói gì.

Bây giờ bọn họ mới ý thức được rằng: Tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì họ tưởng tượng, dù người trên máy bay có thể dù cách nhảy dù trong tình huống đó để tự cứu lấy mình, nhưng thời gian dài ngâm mình trong biển rộng với cái lạnh rét buốt đó, sức chịu đựng của cơ thể con người… Có thể gánh nổi không?
Hơn nữa…
Những sinh vật nguy hiểm trong biển lớn cũng là một mối đe dọa.

Nếu trong một tiếng nữa vẫn không tìm thấy người sống sót khác thì phải làm sao bây giờ?
Khoảnh khắc đó, những người nhận thức được điều này đều cúi đầu.

Cùng chờ đợi.

Thế mà bây giờ, Vu Kiệt… Lại xảy ra chuyện!
Rốt cuộc thằng bé đang ở đâu?
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi