ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mùa đông lại đến rồi, những chiếc lá phong trong sân đang chầm chậm rơi xuống, xếp thành từng mảng dưới bóng cây.

Mưa ở thủ đô đã tạnh, nhưng trời vẫn còn nhiều mây.

Bầu không khí ban đầu của cuộc sống trong thành phố này, có thêm một chút căng thẳng.

Các nhân viên vũ trang chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh bên ngoài tứ hợp viện nhà họ Lý.

Người người liên tục ra vào tứ hợp viện.

Dường như ngay cả chó mèo trong sân cũng cố tình tránh né ai đó.

Ngày đông chí đang đến gần, nhiệt độ xuống rất thấp, Dương Cẩm Tú khoác áo choàng, đứng trong sân nhà của Vu Kiệt.

Cũng không biết cô đã đứng đấy bao lâu, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống dọc khóe mắt.

"Chị dâu".


Đột nhiên, bên ngoài cửa, Mục Tiểu Vũ nhảy chân sáo ngân nga trong tứ hợp viện, vừa nhìn thấy Dương Cẩm Tú đang đứng một mình trong sân nhà của anh họ mình, cô bé bỗng ngây người, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm qua và tin tức mà ông ngoại truyền đến sáng nay, nụ cười của Mục Tiểu Vũ biến mất.

Cô bé sững sờ một lát sau đó đi về phía Dương Cẩm Tú.

Nghe thấy tiếng gọi của Mục Tiểu Vũ, Dương Cẩm Tú chớp mắt vài cái, lập tức nuốt nước mắt vào trong.

“Chị dâu, sao…sao chị lại khóc?” Mục Tiểu Vũ vờ như không biết gì hỏi.

"Không có gì".

Dương Cẩm Tú lắc đầu, đưa tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt: "Sao em lại có thời gian đến đây, không phải đang đi du lịch cùng với bố mẹ em sao?"
"Hình như chiều nay là thời gian khởi hành của chuyến bay đi du lịch nước ngoài mà”.

Du lịch?
Trong lòng Mục Tiểu Vũ cảm thấy hơi thất vọng, nhưng sự lo lắng cho Vu Kiệt lại càng nhiều hơn, tối hôm qua, sau khi nhận được tin tức về chuyện tai nạn của anh họ Vu Kiệt, ông cụ Lý đã vội vàng thông báo cho các trưởng bối đời thứ hai khác, hiện tại, tất cả mọi người trong nhà họ Lý đều đang rất lo lắng về chuyện này, Lý Châu lại càng hơn thế, đâu có tâm trạng mà đi du lịch nữa, cho nên sáng sớm nay lúc vừa thức dậy, Mục Tiểu Vũ đã gọi điện cho trường học và nói không đi nữa.

So với sự an nguy của anh họ, tất cả những thứ này chẳng là gì cả.

Sau khi suy nghĩ, cô bé bịa ra một lý do: "Mẹ em có việc đột xuất nên không đi nữa, à đúng rồi".

Sau đó, Mục Tiểu Vũ lấy từ trong túi ra hai tấm vé: "Chị dâu, đây là vé đi Lạc Thành do ông nội bảo người mua cho chúng ta.

Nghe nói vài ngày nữa sẽ có một sự kiện lớn, có thể nhìn ngắm rất nhiều cảnh đẹp.

Chị dâu, chúng ta cùng nhau đi chơi đi!"
Hai tấm vé này rõ ràng là vừa được lấy ra.

Vừa nhìn thấy tấm vé máy bay, phản ứng của Dương Cẩm Tú không phải là đưa tay ra nhận lấy, cũng không phải là hỏi về chuyện đi chơi, trên mặt cô…lại càng thêm lo lắng.

Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm Mục Tiểu Vũ: "Có phải ông nội Lý không muốn cho chị biết tin tức không?"
"...", Mục Tiểu Vũ
Nội tâm cô bé rất hoảng loạn.

Mục Tiểu Vũ hoảng hốt: "Chị dâu, chị…chị đang nói cái gì vậy? Tin tức gì mà không nói cho chị, sao em không biết? Chị đừng nghĩ nhiều như vậy, ông ngoại chỉ là sợ chị nghĩ nhiều quá nên mới bảo em đi chơi với chị, đúng lúc bây giờ em cũng không có tiết học cần đến trường, xem như là cùng em đi chơi cho khuây khỏa nhé, chị dâu”.

“Chị thấy thế nào?”, Mục Tiểu Vũ mở to hai mắt, nhanh chóng chuyển chủ đề, sợ Dương Cẩm Tú đoán được điều gì đó.


Thật không ngờ, phản ứng của cô bé đã bán đứng tất cả mọi thứ
Sống đến từng này tuổi, Dương Cẩm Tú không phải là một kẻ ngốc.

Kể từ khi trốn khỏi nhà họ Dương vài năm trước, một mình bước chân vào xã hội, Dương Cẩm Tú đã học được rất nhiều điều, có xảy ra chuyện gì hay không, trong lòng cô biết rất rõ.

Từ đêm qua đến giờ, toàn bộ tứ hợp viện đều tràn ngập không khí che dấu.

Mọi người đều cố tình tránh mặt cô.

Người thường trò chuyện với cô như quản gia, giờ cũng chỉ chào hỏi vài câu, rồi vội vàng rời đi.

Bao gồm cả tin tức trên TV.

Cô hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ hoe vẫn không kìm được mà rơi nước mắt: "Tiểu Vũ, có phải anh họ em đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Em...", Mục Tiểu Vũ sửng sốt.

"Chị dâu, chị nói bừa gì vậy ạ? Anh họ em sao mà xảy ra chuyện được? Không phải anh ấy đang đi cứu người sao? Có nhiều người lợi hại giúp đỡ anh ấy như vậy, không thể nào xảy ra chuyện được”, Mục Tiểu Vũ chột dạ đáp.

"Vậy sao?"
Dương Cẩm Tú rơm rớm nước mắt: "Tiểu Vũ, thực ra chị đã đoán được rồi, em không cần phải nói dối chị.

Chị đã xem tin tức bùng nổ sáng nay rồi, một chiếc máy bay tư nhân ở Luân Thành đã xảy ra tai nạn, còn là máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild.

Máy bay vừa bị tai nạn, chú Nam liền phái người đi, ông nội Lý cũng phái người đi, thậm chí Mật Điệp Tư vẫn luôn canh gác ở tứ hợp viện, hiện tại đều không thấy nữa”.

"Mới sáng sớm, ngay cả Trịnh Long cũng không thấy đâu.

Mọi người nghĩ rằng cứ giấu diếm như vậy thì chị sẽ không biết gì hết sao?"
"Lẽ nào mọi người không biết gia tộc Rothschild sao, lúc trước chị ở Giang Thành đã gặp rồi, anh họ em vì muốn trút giận giúp chị nên đã đánh cô chủ của gia tộc Rothschild, đến tận bây giờ chị vẫn luôn nhớ rõ chuyện này.

Nhìn thấy tin tức ngày hôm nay, chị nghĩ những chuyện này chắc chắn có liên quan đến nhau".

"Tại sao khi nghe tin máy bay gặp nạn thì ông nội Lý và chú Nam lại có phản ứng lớn như vậy?"
"Ngoài việc anh họ em là người ngồi trên chiếc máy bay đó, chị không thể nghĩ ra lý do nào khác”.


"Tiểu Vũ, những gì chị nói đều đúng, phải không?"
Nói đến đây, Dương Cẩm Tú không thể chịu đựng được nữa.

Cô nhớ rõ những dòng tin nhắn hôm đó anh đã gửi cho cô, sẽ an toàn trở về, ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cô.

Cô vẫn luôn chờ, chờ đợi hôn lễ của riêng hai người bọn họ, mơ ước cuộc sống gia đình lớn bé cùng nhau bầu bạn trong tương lai.

Nhưng tại sao…tại sao luôn có nhiều tai họa cản trở khoảng cách giữa bọn họ như vậy.

Cô chỉ muốn sống những ngày bình yên bên người mình yêu.

Chỉ vậy thôi cũng không được sao?
Nhưng bây giờ, ngay cả tin tức về vụ tai nạn của Vu Kiệt, không ai muốn nói cho cô biết cả, cô hiểu, nhưng cô không muốn tin.

Tiếng khóc cùng lời nói lúc nãy vang vọng trong sân nhà Vu Kiệt.

Cái ao đã biến thành một đống đổ nát, vẫn còn đó.

Gió lạnh gào thét, thổi lướt qua mép sân.

"Chị dâu...", Mục Tiểu Vũ cúi đầu, nước mắt cũng tuôn trào.

"Em xin lỗi...chị dâu!"
Giờ phút này, Mục Tiểu Vũ không muốn giấu diếm nữa.

......!
Dương Cẩm Tú rời đi rồi, giấu tất cả mọi người của nhà họ Lý, cùng với Mục Tiểu Vũ rời khỏi thủ đô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi