ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bấy giờ, khi tất cả các thế lực đều biết được tin tức liên quan và nhanh chóng đến Lạc Thành.

Vu Kiệt đang bị đưa đến trước cửa một quán bar hàng ba ở Lạc Thành.

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, anh không được đưa đến cơ quan chức năng mà đi ngang qua ngã tư đường, chạy tới khu vực thiên đường dành cho côn đồ khi màn đêm buông xuống.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?  
Người tập trung xung quanh chẳng một kẻ nào có ánh mắt thân thiện, ngược lại, mỗi một người đều nhìn chằm chằm con mồi như thú hoang, từ khi Vu Kiệt bị mang xuống xe và dần tới gần họ.

Anh đứng đó nhìn quanh, sau khi thấy nơi mình đang đứng thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mặt hồ, không nhìn thấy một vẻ kích động nào.

Anh nghiêng đầu nhìn sang cô gái Tiểu Chu cũng được đưa xuống xe: “Xem ra cô không chỉ là kẻ nói dối!”  
“Tôi…”                Cô ta cúi đầu không dám đón lấy ánh mắt của Vu Kiệt, trong lòng đầy sợ hãi và tự trách bản thân mình, bức tường phòng thủ phức tạp được dựng lên nhanh chóng vỡ nát.

Cô ta không dám cãi lại lời anh Long.

Nhưng…  
Nhưng nó không thể trở thành lý do để cô ta tổn thương một người khác và bảo vệ bản thân mình.


“Đừng phí lời nữa, ngoan ngoãn câm miệng lại đi vào trong cho tôi”.

Nói xong, thanh niên mặc đồng phục cảnh sát sau lưng nhanh chóng đẩy mạnh vào vai Vu Kiệt, đẩy anh vào trong quán bar.

Vào trong, xoẹt xoẹt xoẹt!  
Rất nhiều ánh đèn chói mắt trong quán tập trung vào người Vu Kiệt.

Sau đó, những người mang vẻ mặt âm u xuất hiện trong tầm mắt anh.

“Rầm!”, một tiếng.

Kèm theo tiếng nổ, cửa quán bar bị người bao vây hết, chiếc xe bên ngoài lại nhanh chóng lái đi.

Thanh niên mặc đồng phục đẩy anh lại dùng vẻ mặt ghét bỏ cởi bộ đồ trên người mình xuống, ném mạnh xuống đất.

Có thể thấy…  !             Là giả!  
Tất cả đều là giả.

Chiếc xe đó được mượn về.

Đây là những kẻ giả mạo.

Cả tờ giấy lệnh bắt giữ đó cũng là giả nốt!  
Đúng là… To gan thật!  
Nhận ra điều đó, ánh mắt Vu Kiệt bắt đầu xuất hiện sát ý mà khó có ai phát hiện ra được, lệnh bắt giữ mà cũng dám làm giả, lưu manh ở thành phố này to gan đến mức nào?  
Anh cũng không rõ lắm.

Nhưng có thể suy đoán được.

“Tôi có thể đi được chưa? Tôi… Tôi đã lừa người đến đây theo lời dặn của anh Long rồi mà? Tôi… Tôi sợ lắm…”  
Tiểu Chu khúm núm dùng vẻ mặt sợ hãi và giọng nức nở nói với một tên có sẹo trên mặt.

Đồng thời, cả người cũng run run.

Tên mặt sẹo bước xuống từ trên quầy, nghênh ngang đi tới trước mặt Tiểu Chu, tên đó giơ tay lên.

Một tiếng “bốp”.

Cái tát thật mạnh trực tiếp rơi lên mặt Tiểu Chu.


Tiểu Chu hét lên ngã xuống đất, che mặt la đau.

Tên mặt sẹo nhổ một ngụm nước bọt lên mặt cô ta: “Sợ hả?”  
“Biết sợ mà còn đòi đi? Nhỡ mày đi nói chuyện này ra ngoài thì sao?”  
Nghe thấy thế, Tiểu Chu vội vàng quỳ xuống đất, không có chút tôn nghiêm nào cầu xin tha thứ: “Không đâu, không đâu, tôi sẽ giữ kín miệng như bưng, không nói một lời nào cả”.

“Xin anh, hãy để cho tôi đi đi mà!”  
“Anh Long đã hứa chỉ cần tôi lừa được người này về thì có thể tha thứ cho tất cả mọi sai lầm của tôi trước đó, bạn trai tôi vẫn còn chờ tôi, tôi…”  
“Thả nó đi!”  
Lúc này, Tiểu Chu còn chưa nói hết lời thì cầu thang trên lầu hai đã có một tên thanh niên mặt mũi âm hiểm, mang giày da, trong tay là con dao găm dẫn một dám người bước xuống từ trên đó.

Là Hứa Long!  
Nhìn thấy Hứa Long, Tiểu Chu lập tức quỳ lết đến chân hắn như một chú chó con bị thương.

Sau đó ngước gương mặt đầy nước mắt nước mũi như khóc tang lên: “Anh Long, em đã lừa được người về đây rồi, anh để em đi được không?”  
“Tôi hôm qua anh đã nói thế mà”.

“Anh sẽ không nuốt lời chứ!”  
Hứa Long cười khoát tay, cầm con dao găm vỗ nhẹ lên đầu cô gái nhỏ.

“Tất nhiên là không nuốt lời rồi, Hứa Long đã nói ra thì sẽ không rút lại, nếu một lời hứa mà cũng không thực hiện được thì sau này làm sao dẫn dắt được anh em”.

“Yên tâm, anh sẽ thả cưng đi, dù sao tối qua anh cũng đã hứa với cưng rồi”’.

“Thật… Thật ư?”, Tiểu Chu mừng rỡ.

“Cảm ơn anh Long, cảm ơn anh Long…”  
Cô ta vội vàng dập đầu với Hứa Long, dáng vẻ đó còn chịu khó hơn cả lúc quỳ lạy thần linh, như thế vừa được nhìn thấy ánh mặt trời của sự sống, tảng đá nặng nề trong lòng nhanh chóng biến mất.

Nhưng…  
Có thật là thế không?   
Khi cô ta đập đến nỗi đầu rướm máu.

“Bốp!”  
Ánh mắt Hứa Long trở nên lạnh lùng, tay đặt trên đầu cô ta bỗng nắm chặt.

“A…”  
Tóc Tiểu Chu bị hắn nắm chặt, da đầu bị kéo đau như hàng ngàn cây kim đâm vào lòng.


Sắc mặt cô ta chợt đổi, mặt mũi nhăn nhó như sắp dính vào nhau, viết rõ hai chữ đau đớn.

“Anh Long… Anh Long…”, Tiểu Chu đau khổ hét to.

Nhưng ánh mắt Hứa Long lại chẳng có thứ lương tri của kẻ làm người, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Chu như nhìn một con rối gỗ, giọng âm u nói: “Anh còn chưa nói xong mà cưng đã vội vã dập đầu rồi, đúng là ngu xuẩn”.

“Anh đồng ý thả cưng, đó là sự thật, nhưng anh đâu có nói là anh sẽ thả cưng nguyên hình nguyên vẹn đâu”.

“Thình thịch!”  
Hắn vừa nói xong, lòng Tiểu Chu lạnh toát.

“Anh Long, anh… Anh nói thế là sao?”  
Hứa Long chuyển tầm mắt sang Vu Kiệt: “Chuyện ngày hôm nay, haizz, cũng hơi phiền phức, nếu cưng mà ra ngoài lỡ miệng nói cái gì đó thì anh sẽ phải gặp chút phiền phức”.

“Nên là, phải làm sao bây giờ nhỉ?”  
Dứt lời, hắn tự cho mình một đáp án.

Hắn ném con dao cho đàn em của mình, vừa nắm tóc Tiểu Chu để quăng cô ta xuống trước mặt người đó.

“Không nói được, không viết được, thế thì cưng mới giữ kín miệng như bưng được, người như bọn anh luôn phải giữ cho mình một đường lui”.

Xoẹt!  
Tiểu Chu chợt hiểu ra điều gì đó: “Đừng… Đừng mà, đừng mà!”  
Cô ta hốt ha hốt hoảng bò dậy, không biết lấy đâu ra sức để vùng chạy, nhưng chưa kịp nhấc chân đi thì mấy tên cao to vạm vỡ đã đè cô ta xuống mặt đất.

Khoảnh khắc đó…  
Tất cả mọi ánh mắt trong quan bar đều tập trung trên người Vu Kiệt.

Làm Lang
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi