ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh cười nhạt.

Một câu khiến tất cả mọi người khiếp sợ không sao tả được.

Khi đó, tất cả bọn họ đều bất giác đặt tay lên hông.

Họ không ngờ được rằng đến lúc này rồi mà người đó vẫn còn dám kiêu ngạo như thế?
Anh điên rồi ư?
Anh thật sự muốn chết hả?
Hứa Thu nghe thế thì lập tức sôi máu lên.

Móng tay cô ta sắp cắm sâu vào da thịt, cô ta giận tái mặt: “Đánh tôi?”
“Thích đánh tôi lắm đúng không?” “Đánh đi!”
“Tôi muốn chống mắt lên nhìn xem anh muốn đánh ai?”
“Anh tát giỏi lắm chứ gì?”
Nói xong, Hứa Thu giơ tay lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Vu Kiệt như thể cô ta đang muốn dồn hết sức bình sinh vào bàn tay đó, rồi tát mạnh vào mặt anh!
Bạt tai tối hôm qua tuy là không để lại dấu nhưng sự nhục nhã và tức giận đó vẫn âm ỉ trong lòng cô ta suốt đêm.

Tối qua khi nằm mơ cô ta vẫn còn nhớ tới người đàn ông đã tát mình ba bạt tai này.

Bây giờ đây, cô ta không nhịn được.


Cô ta nhanh chóng vung tay.

Nhưng…
Khi bàn tay cô ta chuẩn bị chạm vào mặt Vu Kiệt.

“Răng rắc”.

Tiếng sắt thép va chạm vào nhau, nghe như tiếng bị kéo đứt nổ tung trong bầu không khí.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Một tiếng “bốp”.

Tay Hứa Thu đã bị giữ chặt lại trên không trung, không cách nào cử động nổi.

! Dừng lại!
Dừng lại!
Mọi người lập tức nghệt mặt ra, nhìn theo hướng cổ tay đó.

Và…
Rầm!
Như tiếng sét đánh ngang tai, trực tiếp khiến bầu không khí trở nên… Khiếp sợ!
Sau đó, soạt soạt soạt, gậy sắc đen ngòm lập tức xuất hiện trong tay bọn họ, ánh mắt như lang như hổ, đầy sự chết chóc.

“Đừng cử động!”
Cũng vào lúc đó, Vu Kiệt lạnh lùng lên tiếng.

Ánh mắt anh chợt lóe lên tia sáng, Vu Kiệt lạnh lùng lên tiếng.

Hứa Thu ngơ ngác.

Cả người cô ta run rẩy, nhìn cái còng tay bị gãy thành hai nửa dưới mặt đất mà cứ như vừa trông thấy ma, cô ta hít sâu một hơi.

Đúng vậy!
Còng tay gãy rồi.

Hứa Long lập tức nheo mắt lại, sắc mặt trở nên âm u.

“Sao… Sao lại xảy ra chuyện này được? Còng… Còng tay đó làm sao gãy được?”
“Anh ta… Anh ta… Anh ta rốt cuộc là ai?"
“Bẻ gãy luôn cả còng tay, người này, có còn là người không vậy?”, mọi người lại tròn mắt nhìn nhau, thốt lên những câu cảm thán đầy khó tin.

Khi Hứa Thu vừa mới giơ tay lên, Vu Kiệt đã dùng đến khí kình trong người mình làm gãy còng tay.


Chuyện đó không hề khó khăn gì với anh.

Nhưng với những tên côn đồ bình thường chỉ biết bắt nạt con nít ở đây thì lại là chuyện không thể xảy ra trên đời.

Hứa Long lập tức đứng lên, chỉ vào anh hét: “Ranh con, mày mau thả chị tao ra”.

“Thả ra?”
Ánh mắt Vu Kiệt tĩnh lặng như nước, sát ý trong đó lại trở nên dày đặc, anh nắm chặt cổ tay Hứa Thu.

“Bốp!”
Ngay sau đó, đáp lại Hứa Long chính là một cái tát vang dội.

Cùng với âm thanh giòn tan đó, Hứa Thu lại một lần nữa bị tát nằm lăn dưới sàn, cô ta trợn mắt, ôm mặt mình, nhưng lần này đây cô ta không còn dám phản kháng, thậm chí có một tiếng la cũng không có.

Bị tát nằm dài dưới đất, Hứa Thu mới chợt phản ứng lại, nghĩ tới cảnh tượng anh bẻ gãy còng tay, làm sao cô ta còn đủ gan để phản kháng, cô ta bò dậy định bỏ chạy nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên thì Vu Kiệt đã giơ chân lên trước, đá cô ta lăn quay.

Sau đó…
Anh lại giơ chân lên, đạp xuống như một ngọn núi đang rơi vậy.

“Răng rắc!”
“A…”
Tiếng kêu la thảm thiết nhanh chóng bao trùm cả quán bar.

Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, đầy hoảng hốt nhìn chằm chằm cổ chân Hứa Thu.

Cái chân đó nằm dưới bàn chân Vu Kiệt, gần như đã bị xoay một trăm tám mươi độ, tạo thành một độ cong quái dị.

Máu tươi nhanh chóng chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ đế giày anh!
Tất cả mọi người… Lại hoảng hốt rồi.

Bá đạo!
Mạnh mẽ!
Không có một cơ hội nào!
Khi đó, hành vi của Vu Kiệt như tên ác ma chuyển thế, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất an đến lạ, hoàn toàn không nói đến đạo lý, cứ thích thoát là thoát, thích giẫm gãy là giẫm gãy, đó không phải là vấn đề có để Hứa Long vào mắt không.

Mà cái tên Vu Kiệt này, hoàn toàn không xem họ là con người!
Mặt Hứa Long đầy dữ tợn: “Khốn kiếp… Mày muốn chết rồi phải không?”
“Mày… Sao mày dám?”
Vu Kiệt buông tay ra: “Có rất nhiều người từng nói với tôi những lời đó giống anh vậy, nhưng kết cục cuối cùng của họ không được tốt cho lắm”.

“Tôi cũng không thích đánh phụ nữ, thậm chí tôi còn ghét những người đàn ông đánh phụ nữ, và tôi cũng không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ mặc cho ai muốn ức hiếp cũng được”.

“Tôi đã nói rồi, tôi qua tôi đã cảnh cáo chị anh một lần, nhưng cô ta cứ không thích nghe, không thích thay đổi, còn cố tình đụng đến tôi, xin lỗi, tôi không chấp nhận”.


Nói xong, Vu Kiệt nhặt cái còng tay ném lên người Hứa Thu.

Tiện thể giơ ba ngón tay lên với Hứa Long: “Tôi không có dư thời gian để ở đây lãng phí với các người, bây giờ tôi sẽ cho các người ba phút, thứ nhất, thả cô gái kia ra, thứ hai, đi đầu thú, thứ ba, nếu không làm theo thì đừng trách tôi ra tay!”
“Mày…!”
Đầu thú?
Nghe tới hai chữ đó, Hứa Long suýt chút nữa đã cười thành tiếng, căn bản là không thể nào.

Vẻ mặt hắn đầy âm u: “Mày cứ mơ đi!”
“Ồ?”
Câu trả lời đó khiến Vu Kiệt khá là bất ngờ.

Xem ra anh muốn tôi đích thân ra tay đấy nhỉ?”
Hứa Long chỉ vào Hứa Thu: “Lấy một người phụ nữ làm lợi thế cũng không phải là loại đàn ông quang minh chính đại gì, có giỏi ấy, mày thả chị tao ra, để tao chống mắt lên coi nắm đấm của mày có ghê gớm bằng cái miệng của mày không?”
“Khiêu khích tôi?”
Vu Kiệt đã nhìn thấu ý đồ của Hứa Long.

Nhưng…
“Cũng thành công khiêu khích được tôi đấy”.

Đối mặt với những tên xã hội đen giẫm nát luật pháp dưới chân thì Vu Kiệt muốn làm trực tiếp hơn một chút.

Anh giơ chân đá vào lưng Hứa Thu, đá cô ta ra xa hơn mười mét.

Sau đó giơ một ngón tay lên ngoắc ngoắc Hứa Long.

“Một mình lên, hay là thích một đám cùng lên?”
Vẫn đứng đó, không hề làm gì cả.

Không hề sợ hãi.

Dù sao đối mặt với một đám người thường.

Anh lại là một võ giả!
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi