ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đệ tử nhà họ Thường vừa nghe lập tức móc di động ra tra cẩn thận: “Ở đâu? Sao tôi không thấy?”
“Người khác thì sao? Tại sao camera chúng ta vừa mới lắp đặt ngay cả bóng ma cũng không quay lại được vậy?”
“Đúng rồi, tôi tìm mãi cũng không thấy”.

“…”

Thật là nực cười, những kẻ phàm phu tục tử kia muốn dùng công nghệ cao xác định hành tung của Lang Vương, kẻ có năng lực chiến đấu một mình cao nhất trên đời, nói nghe thử xem có phải là một trò hề không?
Năm tên phong Thánh mặc xác đám người lạc lõng kia, ngay sau đó lập tức bộc phát khí kình trong cơ thể gắt gao vây chặt chiến trường trong phạm vi 5 km.

Đúng vào lúc đó.

Sắc mặt cả năm người trong nháy mắt đều thay đổi.

Cả bọn liếc nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Không chỉ có một!”
“Sao lại như vậy? Kia cũng có, đó cũng có, đằng sau trang viên, bên trái, bên phải, sao chỗ nào cũng đều có hơi thở của hắn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hơi thở nào cũng đều giống nhau, đều đạt tới cảnh giới hóa kình tầng năm!”
“Chính là hắn, không… không thể nào, lần trước lúc ở chùa Hàn Sơn, không phải hắn chỉ vừa mới bước vào cảnh giới hóa kình tầng một sao? Chỉ vỏn vẹn chưa tới nửa tháng, hắn đã nhảy lên hóa kình tầng năm rồi? Tu luyện với tốc độ bậc này, nếu mặc kệ hắn không ngó ngàng gì tới, chỉ e Diệp Lâm lúc mạnh nhất trước đây cũng chẳng là gì so với hắn!”
“Nhiều luồng khí tức như vậy, thực sự thì hắn ở chỗ nào?”
Mấy tên chưởng môn xôn xao thắc mắc, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, chưởng môn Thiên Sơn đã không còn kiên nhẫn nổi nữa: “Mặc kệ hắn có bao nhiêu người, một kiếm của ta đủ giết hắn rồi”.

Nói rồi ngón tay ông ta chỉ ra cổng lớn.

Một luồng khí kình bung ra.


Cổng lớn nổ tung, tiếng nổ ầm ầm.

Lập tức, ánh mắt ông ta dán vào vật thể đầu tiên thị giác phản ứng, tháp chuông!
Ở đó cũng có khí tức!
“Đi!”
Như sấm như sét, vang tận trời xanh!
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi