ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Thời điểm mà đám người phong Thánh này cảm thấy sợ hãi nhất…  
Trên người Vu Kiệt, từng luồng thiên địa pháp tắc không ngừng tuôn ra!  
“Đây… đây là…”  
Chưởng môn Dược Vương Cốc thất kinh: “Đây chính là trời đất của người phong Vương!”  

“Điều này… sao có thể? Không phải hắn chỉ mới hóa kình sao?”  
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”  
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Không chờ bọn họ kịp phản ứng hay tháo chạy, vì không kịp nữa rồi!  
Vu Kiệt hai mắt đỏ ngầu, cũng như vừa rồi bọn họ làm động tác nâng tay đề chưởng, lúc này anh cũng nâng bàn tay lên, nhìn chằm chằm bốn gã phong Thánh, tính luôn cả chưởng môn Thiên Sơn đang ộc từng búng máu tươi trong mồm vật vã trên mặt đất.

“Không xong!”  
Chưởng môn Liễu Diệp Tông hoảng hốt: “Chạy mau!”  
“Chạy?”  

Vu Kiệt cười ha hả, giọng cười âm trầm đầy áp lực: “Các người… muốn chạy à?”  
“Đi!”  
Quát một tiếng ra lệnh.

Vô số luồng thiên địa pháp tắc tỏa ra mũi nhọn sáng quắc chói lọi trên không trung, trong nháy mắt tựa như một cơn mưa sao băng, giáng xuống người năm tên phong Thánh, giây tiếp theo, năm nghìn luồng thiên địa pháp tắc tạo thành một kết giới hình vuông, vây hãm năm kẻ phong thánh trong tiếng ầm ầm vang dội.

Nhất thời trời đất biến sắc, mây đen ngàn dặm, cuồng phong ngày một điên loạn, nước hồ bên dưới cầu không ngừng nổi sóng, có thể cảm thấy được mặt đất đang rung chuyển.

Xảy…  
Xảy ra chuyện rồi!  

Cầm đầu là chưởng môn Dược Vương Cốc, bốn gã phong Thánh theo sau trong khoảnh khắc phải dừng bước, không dám tiến lên nữa, uy áp kinh khủng của cảnh giới này triệt tiêu hoàn toàn dũng khí kháng cự của họ, ngay lúc này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được thế nào gọi là trấn áp!  
“Ranh con, mày dám…”  
“Rắc rắc!”  
“Bốp!”  
Vu Kiệt nâng chân lên, chẳng nói chẳng rằng, chỉ hung hăng giẫm nốt lên chân kia của chưởng môn Thiên Sơn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi