ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



“Chỉ cần cậu thả tôi ra, tha mạng cho tôi, về sau 500 đệ tử từ trên xuống dưới Dược Vương Cốc của tôi đều đi theo Quốc Phái, tuyệt đối không đi con đường cũ… sẽ không đối đầu Quốc Phái nữa!”  
“Hãy tin tôi… tin tôi…”  
Nghe ông ta nói vậy, chưởng môn Thiên Sơn nén nhịn cơn đau như xé, giận dữ quát: “Phản đồ, sao mi lại tham sống sợ chết!”  

Chưởng môn Dược Vương Cốc mắng: “Sợ chết, đương nhiên là sợ chết chứ!”  
“Ta không muốn chết, ta không muốn chết đâu!”  
“Vất vả bao nhiêu mới có thể đạt tới cảnh giới này, chết đi thì còn gì nữa”.

Ông ta lại nói với Vu Kiệt: “Tha cho tôi đi, được không, tất cả những điều kiện tôi vừa nói, tôi sẽ thực hiện hết, tôi không lừa cậu đâu, không đâu!”  
“Ừm!”  
Lúc này, giọng điệu của Vu Kiệt tràn đầy lạnh lùng.


Anh lắc đầu, ở vị trí xương cổ phát ra tiếng rắc rắc giòn vang: “Thật ngại quá!”  
“Mấy điều kiện của mi, ta không có hứng thú!”  
“Cho nên, tiếc ghê, mấy điều kiện mi đưa ra không đủ hấp dẫn ta, cũng có nghĩa là mi…”  
“Rắc rắc!”  
Tay Vu Kiệt khẻ run lên, chưởng môn Dược Vương Cốc hai mắt trợn ngược, cổ ngoặt sang một bên…  
“Vẫn cứ chết đi thì hơn!”  

Nói cách khác, bây giờ bọn họ chỉ còn mỗi ba người.

“Làm thế nào bây giờ?”  
“Phải làm sao bây giờ?”  
“Liệu chúng ta có chết không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi