ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



“Bổn tọa… Lựa chọn?”  
Chưởng môn Thiên Sơn chợt ngẩn ngơ, sau đó ngọn lửa giận bốc lên hừng hực.

“Mi nghĩ bổn tọa là người thế nào, bổn tọa chính là chưởng môn Thiên Sơn!”  
“Yêu nghiệt! Hành động chia rẽ thế này mà mi tưởng bổn tọa không hiểu được ư, mi tưởng bổn tọa là kẻ ngu à!”  
“Bây giờ mi tưởng rằng mình là vô địch thiên hạ hả? Bổn tọa mà muốn thì có thể kéo mi cùng chết bất kỳ lúc nào!”  
Chưởng môn Thiên Sơn chuyển tầm mắt đi theo bản năng, nhìn về phía hai Phong Thánh Giả kia.


Hai Phong Thánh Giả cũng đang chờ mong, chờ xem quyết định của chưởng môn Thiên Sơn là gì.

Dù sao cũng không có ai muốn chết trước, nếu Vu Kiệt thật sự giao quyền lựa chọn ai chết trước cho chưởng môn Thiên Sơn thì chẳng có gì bất ngờ, bọn họ đều muốn rằng mình có thể sống lâu hơn một chút.

“Chưởng môn Thiên Sơn, đừng băn khoăn quá nhiều, thứ yêu nghiệt này không thể kéo dài quá lâu, chẳng qua cũng chỉ đang thiêu đốt sinh mệnh của mình để đổi lấy sức mạnh khổng lồ mà thôi!”  
“Đúng vậy, chúng ta là người trong chính đạo, sao lại có thể chịu sự uy hiếp thế này, cùng lắm là ngọc đá cùng vỡ, hao tổn chân nguyên, chân khí nổ tung, kéo nó cùng xuống địa ngục!”  
Hai Phong Thánh Giả góp mỗi người một câu, thể hiện sự chính nghĩa của mình, giọng nói vang vọng cả bầu trời.

Ông cụ Thường suýt chút nữa đã cảm động khóc nấc, nếu như không biết được ẩn ý đằng sau câu nói đó.

Ông ta nghe rất rõ, dù nghĩ theo hướng nào thì hai câu đó cũng có vẻ như đang đưa ra một gợi ý cho chưởng môn Thiên Sơn.

Cứ như đang nói ông đừng sợ, chẳng sao cả, Vu Kiệt không đáng sợ.


Cứ như đang nói, chúng ta là người ngay thẳng, Vu Kiệt chẳng thể hại được chúng ta, dù ông tự bạo thì cũng phải giữ chặt tên khốn kiếp đó, đừng để tên đó làm hại bọn tôi!  
Cứ như đang nói…  
Bọn tôi sợ chết lắm, cầu xin ông tha cho bọn tôi đi.

Cái gọi là chính phái, đến thời khắc quan trọng nhất vẫn không quên những lời lẽ hoa hòe màu mè.

Cũng như chưởng môn Thiên Sơn vào lúc này.

Bây giờ đầu óc ông ta loạn như một mớ bòng bong, nghe hai Phong Thánh Giả kia cổ vũ thì trong lòng bỗng có cảm giác máu nóng sôi trào.

“Đúng vậy! Dù mi có hủy diệt cơ thể của bổn tọa thì lòng bổn tọa vẫn hướng tới con đường chính nghĩa!”  
“Yêu nghiệt! Tốt nhất mi nên thả bổn tọa ra, dừng tay đúng lúc, nếu không khi bổn tọa trở về Thiên Sơn rồi sẽ mang theo đệ tử đến tiêu diệt Quốc Phái các ngươi.

“Nên biết rằng bổn tọa là Phong Thánh Giả, đừng ép bổn tọa phải cùng chết với mi!”  
Chưởng môn Thiên Sơn bị đánh lạc hướng thành công, nói những lời đầy chính nghĩa.


Thái độ của ông ta với Vu Kiệt có một sự cứng cỏi nào đó.

Bỗng nhiên, Vu Kiệt đá một cú thật mạnh, trực tiếp đá vào bả vai chưởng môn Thiên Sơn khiến ông ta ngã xuống.

“Tự bạo? Cháu trai à, cháu tự bạo cho ông nội xem coi nào, ông nội cháu cũng khá là mong chờ đó!"  
Nụ cười của Vu Kiệt hơi kỳ dị, ánh mắt hết sức chân thành lại dùng một chân dẫm ông ta không cách nào cử động.

Chưởng môn Thiên Sơn bỗng nhiên cảm thấy hết sức sợ hãi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi