ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



“Tôi cũng đầu hàng, tôi sẽ khai ra hết tất cả mọi thông tin tôi biết được!”  
Hai người vội vàng rống lên, giọng nói cực kỳ vội vã.

Ánh mắt bọn họ đầy chờ mong.

Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người giật mình đứng đờ tại chỗ.

Chuyện gì thế này?  

Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?  
Tại sao hai Phong Thánh Giả lại quỳ xuống đầu hàng?  
Đó chính là Phong Thánh Giả!  
Đặt bất kỳ một người nào ra đều có thể trở thành sự tồn tại chống đỡ cả bầu trời!  
Rốt cuộc Vu Kiệt đã làm gì với bọn họ!  
Mạc Vãn Phong nuốt nước bọt thật mạnh, lòng cảm thấy hoảng hốt.

Ông ta nhìn về phía Vu Kiệt theo bản năng, lại thấy Vu Kiệt đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Ánh mắt đó, có vẻ đầy thù địch.

Điều này khiến Mạc Vãn Phong càng khó hiểu hơn.

Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Lang Vương có vẻ mặt này, đó không phải là ánh mắt để nhìn chiến hữu và đồng bào mình.

Đó là ánh mắt với kẻ thù!  

“Hai người… Chắc chắn chưa?”  
Hướng Thiên Lĩnh khẽ nheo mắt lại, giọng lạnh lùng nói.

Một Phong Thánh Giả vội vàng hét lên: “Chắc mà, chúng tôi chỉ cầu xin sự che chở từ phía các người!”  
Mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt hết sức khó hiểu.

Hai Phong Thánh Giả trông có vẻ tả tơi lắm, cả người ướt đẫm nước mưa, chẳng khác gì con chuột lột.

Cơ thể họ vẫn còn run run, bởi vì mưa khiến bọn họ bệnh rồi ư?  
Cơ thể của Phong Thánh Giả nào có yếu ớt đến thế cơ chứ!  
“Đây là chuyện gì thế này?”  
Sắc mặt Mạc Vãn Phong cực kỳ quái dị, nếu không phải Vu Kiệt đang an toàn thì ông ta chắc chắn không bao giờ tin đây là sự thật.

Ông ta liếc sang nhìn Hướng Thiên Lĩnh.

Hai người cùng nhìn nhau, cùng gật đầu.


Cứ như đã đưa ra được quyết định nào đó.

Vì thế, tất cả thành viên có mặt đều đi về phía trước.

Hai Phong Thánh Giả thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng an toàn.

Thậm chí trong mắt bọn họ còn rưng rưng nước mắt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi