ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG



Yến Long Sơn nhíu mày, cảm thấy không hiểu nổi.

Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh cũng liếc mắt nhìn nhau, cùng tỏ vẻ nghi hoặc.

“Yến gia chủ, con trai ông đến bệnh viện à?”, Mạc Vãn Phong hỏi.

“Bảo là đến tìm tôi, nhưng tôi chưa từng gặp nó, không biết là có chuyện gì nữa!”, Yến Long Sơn đáp.


Bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên quái dị.

“Những thủ vệ bên ngoài có lẽ nên nhắc nhở chúng ta chứ nhỉ?”  
Hướng Thiên Lĩnh hỏi.

“Việc này…khi tôi đến, thấy các anh em đã vất vả nhiều rồi, nên cho bọn họ xuống ca, thay thế thành vệ sĩ của tôi…”  
Nói đến đây, cảm giác bất an lập tức bủa vây ông ta.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

“Cạch!”  
Ông ta ném điện thoại trong tay đi, rồi lập tức xoay người, lao thẳng đến phòng của Vu Kiệt.


Linh cảm của ông ta ngày càng mạnh!   
Yến Long Sơn hiểu rõ tính tình con trai mình, thằng nhóc này sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến bệnh viện, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

Bệnh viện vốn được canh phòng nghiêm mật, bởi vì sự xuất hiện của người nhà họ Yến mà có một khoảng thời gian hổng, có thể xem như thời điểm phòng ngự yếu kém nhất.

Đám thủ vệ của ông ta có ai mà không biết Yến Thái đâu chứ!  
Nếu Yến Thái muốn vào trong để gặp Vu Kiệt thì… chuyện này quả thực rất dễ dàng.

Ai dám ngăn cản con ông ta chứ?  
Yến Long Sơn càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Thế nhưng Yến Thái đến đây để làm gì?  
Không thể có chuyện đi gặp Vu Kiệt được!  
Trong lòng Yến Long Sơn không ngừng đấu tranh, ông ta không dám suy nghĩ.


Thân phận của Yến Thái và Vu Kiệt chênh lệch quá lớn, con ông ta không thể nào tiếp xúc được với người tầng lớp trên như Vu Kiệt được.

Chắc chắn thằng bé không quen biết Vu Kiệt.

“Gia chủ!”  
Trước phòng bệnh, mấy tên vệ sĩ nhà họ Yến lập tức cúi người chào gia chủ nhà họ Yến.

Nhưng ông ta lại chẳng chút để tâm, mà giơ chân lên, đạp mạnh vào cửa.

“Rầm!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi