ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông ta đang trút hết cơn tức của mình lên đầu Yến Thái, càng nhìn hắn ta càng thấy ngứa mắt.

Ánh mắt Yến Thái nhìn Yến Long Sơn cũng lạnh như băng như sương, hai mắt cũng trở nên ướt át.

“Từ nhỏ ông đã không hài lòng với tôi, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì!”  

“Ông bảo tôi là thằng vô dụng, thế có bao giờ ông nói với tôi một câu rằng tôi nên làm gì, tôi có thể làm được gì chưa?”  
“Tại sao ông lại có thể đối xử với người ngoài tốt hơn cả con trai ruột của mình như thế!”  
“Tiệc sinh nhật của tôi ông cũng không thèm tham gia vì cái thằng đó! Cũng chỉ vì cứu lấy tên nông dân quê mùa đó!”  
“Tại sao tôi lại phải nhận hết tất cả những điều này! Tôi là con trai ông đấy! Tôi là tương lai của cả nhà họ Yến đấy!"  
Ánh mắt Yến Thái trở nên dữ tợn, quát lớn.

Lòng hắn ta đầy tức giận, hắn gào lên với tất cả sự bất mãn của mình dành cho bố trong suốt hơn hai mươi năm nay ra.

Thái độ của Yến Long Sơn dành cho hắn ta vẫn thế từ khi hắn ta bắt đầu biết ghi nhớ.

Là vì Yến Long Sơn hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta, khinh thường con trai mình.


“Mày là cái rắm!”  
Yến Long Sơn quát lên với Yến Thái, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Ông ta cắn răng, quay đầu đi, chuyển tầm mắt sang nhóm người tổ chức Đệ Nhất.

“Yến Long Sơn này sống một đời quang minh lỗi lạc, pháp bất dung tình!”  
Mạc Vãn Phong thấy thế lập tức hiểu ra.

Gia chủ nhà họ Yến đang muốn từ bỏ tình cảm gia đình, vua có tội thì cùng phạt như dân thường!  

“Người đâu! Dẫn đi!”  
Mạc Vãn Phong hất tay, lập tức có người sau lưng tiến lên khống chế Yến Thái.

Yến Thái không hề phản kháng, chỉ dùng đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm Yến Long Sơn.

Chẳng mấy chốc Yến Thái đã bị dẫn đi, ngoài hành lang tiếng vang vẫn vọng vào, tiếng mắng đầy tức giận không hề dừng lại.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi