ĐỆ NHẤT LONG TẾ

Hai mươi phút sau, Tô Thanh Phong tới trước cổng biệt thự nhà họ Hứa.

Anh nhìn thấy một chiếc xe công vụ màu trằng đang đỗ bên đường.

Xuyên qua cửa sổ xe có thể thấy người trong xe là anh họ của Hứa Uyển Đình, Hứa Cường.

Giờ phút này, anh ta cũng đang nhìn Tô Thanh Phong, khoé môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Không nghĩ quá nhiều, Tô Thanh Phong đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong nhà.

“Lăng Phong, mặc dù Uyển Đình gặp tai nạn giao thông nhưng cũng không có gì đáng ngại. Cháu tốt quá, vất vả cho cháu đi chuyến này rồi. Cháu tốt hơn cái thăng vô dụng kia

hàng vạn lần!”

“Dì à, không sao là tốt rồi. Uyển Đình là bạn cháu, đây là việc cháu nên làm thôi mà”.

Đó là giọng của mẹ vợ và một thanh niên. Một lớp sương lạnh phủ lên trên mặt Tô Thanh Phong. Thanh niên kia, anh rất quen thuộc.

Người này tên là Lý Lăng Phong, cũng là đối tượng kết hôn mà bà cụ Hứa chọn cho Hứa Uyển Đình trước kia.

Nhưng Hứa Uyển Đình không thích đối phương, chính vì vậy cô mới kết hôn với anh để từ chối cuộc hôn nhân gia tộc này, nhưng đối phương cứ dây dưa mãi.

Không ngờ đã ba năm, đối phương vẫn chưa chịu từ bỏ.

“Dì à, nếu Uyển Đình đã ổn rồi, tại sao mọi người còn mặt ủ mày chau thế ạ?”

Lý Lăng Phong tiếp tục hỏi.

“Cháu đừng nói nữa, đều tại cái thằng vô tích sự kia hết! Mới ra tù mà đã bắt đầu gây hoạ cho nhà họ Hứa rồi!”

Lưu Lan kể lại chuyện Tống Cương đến nhà tổ nhà họ Hứa vào hôm nay.

Sau khi nghe xong, trên mặt Lý Lăng Phong hiện lên vẻ khinh miệt.

Anh ta không ngờ thăng vô dụng Tô Thanh Phong này lại không biết trời cao đất rộng như thế, lại đi gây sự với nhà họ

Tống, chẳng phải muốn chết hay sao?

Ba năm qua, bất luận anh ta lấy lòng Hứa Uyển Đình kiểu gì, đối phương vẫn một mực lạnh nhạt với anh ta.

Có lẽ anh ta có thể nhân cơ hội này để tiến thêm một bước!

“Dì ơi, cháu từng có qua lại với cậu cả Tống, có lẽ cháu có thể giúp một tay đấy ạ”.

Lý Lăng Phong lập tức mỉm cười nói.

Đúng lúc này, cửa biệt thự bị mở ra, Tô Thanh Phong đi vào: “Gia đình chúng tôi không cần anh giúp, chuyện này tôi có thể giải quyết".

Giọng nói vô cùng mạnh mẽ.

Giờ phút này, cuối cùng anh cũng biết vì sao Hứa Uyển Đình lại nóng lòng bảo anh chạy trốn.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Hoá ra là vì Tống Cương!

Ở trong lòng anh, ngoài sự cảm động với Hứa Uyển Đình, còn có cả sự phẫn nộ với Tống Cương.

Tống Cương, cho mày cơ hội mà mày không biết quý trọng, vậy thì đừng có trách tao tàn nhãn!

“Cuối cùng cái thăng sao chổi cậu cũng chịu về rồi!”

“Cậu vẫn chưa biết điều chút nào à? Cậu có thể giải quyết, cậu lấy cái gì để giải quyết hả!”

“Nếu cậu chết mà vẫn chưa đủ làm cậu Tống nguôi giận, nhà họ Hứa chúng tôi biết làm sao đây?”

Vừa nhìn thấy Tô Thanh Phong, Lưu Lan lập tức chửi ầm lên.

Hứa Uyển Đình bước nhanh tới trước mặt Tô Thanh Phong, kích động chất vấn: “Tôi bảo anh đi rồi cơ mà? Tại sao anh còn về nữa?”

Lúc nói, mắt cô đã đỏ hoe.

Trong mắt tràn đầy oán trách.

Tạm thời không nhắc đến việc tội danh của Tô Thanh Phong là thật hay giả, cô và Tô Thanh Phong sống chung với nhau ba năm, dầu gì cũng có chút tình cảm.

Huống hồ anh còn cứu mạng cô.

Do đó, cô không muốn Tô Thanh Phong xảy ra chuyện.

Lúc này lại có người đi vào biệt thự, đó chính là Hứa Cường.

“Tôi nói mấy người đã thôi đi được chưa hả? Sao vẫn chưa giao người cho tôi dẫn tới nhà họ Tống xin lỗi vậy? Cứ lằng nhà lằng nhằng mãi!”

“Nếu làm chậm trễ thời gian, cả nhà họ Hứa chúng tôi cũng gặp nạn theo thì mấy người có gánh được trách nhiệm này hay không?”

Hứa Cường nhíu mày quát.

“Tôi đi với anh!”

Tô Thanh Phong lạnh nhạt đáp.

“Tô Thanh Phong, anh đứng lại đó cho tôi!”

Hứa Uyển Đình khàn giọng quát.

“Uyển Đình, anh có thể giải quyết! Hãy tin anh, anh sẽ trở về nhanh thôi!”

Tô Thanh Phong mỉm cười, dịu dàng bảo. Dứt lời, anh đi theo Hứa Cường ra khỏi biệt thự.

Mắt dõi theo sát bóng lưng Tô Thanh Phong rời đi, lòng cô tất rối bời.

Tại sao anh lại không đi?

Anh tưởng mình lợi hại lắm sao, có thể giải quyết được. chuyện này ư?

Cô cũng biết,Tô Thanh Phong dứt khoát đi gặp Tống Cương là vì không muốn làm liên luy đến họ.

Có lẽ anh sẽ không thể trở về, cô muốn ngăn cản nhưng lại không còn cách nào khác.

“Thăng vô dụng này tưởng mình ghê gớm lắm đấy!”

Lưu Lan tỏ ra khinh thường, rồi lại nhìn sang Lý Lăng Phong, cười thật tươi: “Lăng Phong à, chuyện này cháu giúp được thật hả? Thăng vô dụng này sống chết không quan trọng, chỉ cần chuyện này không liên luy đến nhà họ Hứa là được!”

“Dì cũng biết nhà họ Tống mạnh hơn nhà cháu rất nhiều mà. Mặc dù chuyện này khó giải quyết, nhưng cũng không phải hết cách, chắc chắn cần trả giá đắt. Nhưng vì Uyển Đình, dù cái giá có đắt đến đâu, cháu cũng đều sẵn sàng”.

Lý Lăng Phong nói giọng kiên quyết. “Lăng Phong, vậy dì cảm ơn cháu nhiều lắm!”

Nụ cười trên môi Lưu Lan càng tươi tắn hơn, trong lòng càng thêm cảm động: “Dì biết cháu thích Uyển Đình nhà dì, chỉ cần chuyện này có thể hoàn thành, dì nhất định sẽ bäảt Uyển Đình ly hôn với thăng vô dụng đó!”

“Cháu với Uyển Đình mới xứng đôi!”

Nghe vậy, Lý Lăng Phong đã thâm mở cờ trong bụng, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đáp: “Dì đừng nói vậy! Cháu giúp Uyển Đình không vì điều gì khác, chỉ vì cháu coi Uyển Đình là bạn thôi”.

Anh ta biết Hứa Uyển Đình rất phản cảm chuyện này, nếu anh ta quá vội vàng sẽ dễ bị phản tác dụng.

Vậy nên anh ta còn phải giả vờ không cần báo đáp, phá vỡ tấm phòng ngự trong lòng Hứa Uyển Đình, rồi sẽ đến lúc nước chảy thành sông không phải sao?

Như đã đoán, trông Hứa Uyển Đình có vẻ hơi dao động, cô hỏi: “Lý Lăng Phong, anh có thể bảo vệ được Tô Thanh Phong không?”

Cô vẫn luôn đề phòng Lý Lăng Phong, không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ta, nhưng bây giờ để có thể cứu Tô Thanh Phong, cô cũng không còn cách nào khác.

Không ngờ Hứa Uyển Đình lại chủ động xin giúp đỡ

Có hi vọng!

Lý Lăng Phong mừng thầm trong lòng, nhưng ngay sau đó lại thấy hơi bực mình.

Mẹ nó, một thằng vô dụng gây hoạ cho nhà họ Hứa dựa vào đâu được Hứa Uyển Đình nhờ giúp đỡ cơ chứ?

“Uyển Đình, anh sẽ hỏi thử, Tô Thanh Phong cưỡng hi3p bất thành đã khiến em phải chịu rất nhiều đau khổ suốt ba. năm qua, sau khi ra tù còn gây sự làm liên luy đến gia đình em, †ại sao em còn muốn giúp anh ta thế?”

Anh ta thắc mắc hỏi.

“Bởi vì Tô Thanh Phong đã cứu mạng tôi trong vụ tai nạn giao thông lần này”.

Hứa Uyển Đình trả lời.

Loại vô tích sự ấy can đảm vậy ư?

Lý Lăng Phong hơi ngạc nhiên, bèn nói: “Uyển Đình, nếu em đã muốn cứu anh ta, vậy thì anh nhất định sẽ ủng hộ em. Anh sẽ giúp eml”

“Bây giờ anh sẽ đi tới nhà họ Tống nói chuyện, nhất định

sẽ khiến nhà họ Tống tha thứ cho nhà họ Hứa, đồng thời đưa Tô Thanh Phong còn nguyên vẹn về cho eml”

Dứt lời, anh ta vội vàng quay người đi ra ngoài.

Chẳng qua khi anh ta quay lưng đi, trên mặt xuất hiện nụ cười mỉa mai.

Sao anh ta có thể trả giá vì cái thăng vô dụng Tô Thanh Phong kia chứ?

Anh ta chỉ làm bộ làm tịch trước mặt người nhà họ Hứa thôi.

Lúc đó chắc chẳn Tô Thanh Phong sẽ chết, đây là kết quả mà anh ta mong muốn nhất.

Còn anh ta tuy không hoàn thành được việc này, nhưng vẫn có thể làm cho nhà họ Hứa biết ơn.

Biệt thự nhà họ Tống. Một chiếc xe công vụ dừng lại. Hứa Cường và Tô Thanh Phong xuống xe.

“Chào hai anh, tôi dẫn Tô Thanh Phong tới nhận lỗi với cậu Tống đây ạ!”

Hứa Cường rảo bước đi tới trước mặt hai người đàn ông mặc vest đứng ngoài biệt thự, cung kính nói.

Hai người đàn ông lạnh lùng lườm hai người, chỉ vào Tô Thanh Phong: “Cậu ta vào trong với chúng tôi! Những người khác không có phận sự, không được vào!”

Tô Thanh Phong nhìn vào trong biệt thự, ánh sáng lạnh thoáng hiện trong mắt, sau đó đi trước: “Đi thôi!”

Thấy thế, hai người đàn ông khit mũi: “Muốn chết thì cũng không cần phải gấp gáp như vậy đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi