ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN THÀNH TRƯỜNG AN



Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, thoắt cái đã tới trung tuần tháng mười.

Gió thu lạnh lẽo, bóng cây trơ trọi.

Thẩm Chân mới vừa ăn sáng xong chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt động tĩnh ồn ào.

Thẩm Chân khoác kiện áo choàng đi ra ngoài cửa thì nhìn thấy phụ thân mang theo mười mấy người thợ tay cầm dụng cụ cắt gọt, mộc, rìu, mực nước, dây thừng đi về phía tây sương.

Thẩm Văn Kỳ nói với một người thợ mặt chữ điền: “Xây chỗ này cao hơn chút nữa, hai thước thì càng tốt.”
Người thợ đáp: “Dạ được.”
Thẩm Văn Kỳ gật đầu, lại nói: “Sân viện phía Đông Bắc bên kia ta chuẩn bị đổi thành từ đường, lát nữa mấy người dẫn người sang đo đạc phạm vi dài ngắn ra sao.”
Nam tử mặt chữ điền gãi thái dương, vẻ mặt xin lỗi nói: “Hôm nay đi gấp, mấy huynh đệ chỉ mang theo mực nước với dây thừng, quên mang thước đo.”
Thẩm Văn Kỳ nói: “Không sao, trong thư phòng ta có thước đo, lát nữa ta lấy lại đây cho mấy người.”
Người thợ nghe vậy nói liên tiếp hai tiếng “Được, được”, lại nói: “Đại nhân còn có yêu cầu gì khác không?”
Thẩm Văn Kỳ trầm mặc một lúc, ông nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chung quy vẫn dừng phía trên tường bắc, đây là chỗ tường cách Bắc Nhã uyển mà Thẩm Chân ở gần nhất.

Thật sự là hơi thấp.

Câu nói ngày xưa của Lục Yến lần thứ hai văng vẳng bên tai Thẩm Văn Kỳ.

Thẩm Văn Kỳ dừng một chút, nói với mấy người thợ xây: “Tường ở viện này đập đi rồi dùng xi măng xây lại cho cao hơn đi.”
Ông muốn thử nhìn xem, tường lũy chính ông tự mình trông coi còn có ai có thể trèo qua.

Nghe thấy phụ thân muốn xây tường lại, Thẩm Nhiễm cuối cùng vẫn không nhịn được, “Phốc” một tiếng bật cười.

Tường này xây để phòng ai, nàng nhắm mắt lại cũng đoán được.

Kinh Triệu Doãn chưởng quản trị an Trường An thế nhưng cũng có một ngày bị coi thành tặc mà đề phòng……
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chân hoàn toàn đỏ bừng, chột dạ lay nhẹ cánh tay Thẩm Nhiễm, “Tỷ tỷ cười cái gì.”
Thẩm Nhiễm bỡn cợt nhìn Thẩm Chân một cái, “Muội nói xem?”
Thẩm Chân không có lời gì để nói, xoay người trở về sân viện.

Nửa canh giờ sau, Trương cô cô vén rèm đi đến.


Mẹ đẻ Thẩm Chân chết bệnh, Thẩm Văn Kỳ không cưới người khác, trong nhà không có chủ mẫu, Thẩm Văn Kỳ đành phải thỉnh một vị cô cô từ trong cung tới dạy Thẩm Chân quy củ của phụ nhân.

Thẩm Chân đứng dậy nói: “Trương cô cô.”
Trương cô cô cười nói: “Thập sắc tiên(*) hôm qua đã làm xong chưa?”
(*) Giấy mười màu.

Một loại giấy nổi tiếng thời nhà Tống, được sản xuất ở Tứ Xuyên, còn được gọi là "Tạ Công tiên".

Ở thời nhà Đường thì nổi tiếng với tên "Tiết Đào tiên".

{ Thục Tiên phổ} của Nguyên Phí có viết: Giấy được đặt theo tên người, gồm Tạ Công và Tiết Đào...!
Thẩm Chân nói: “Đã làm xong rồi ạ.” Dứt lời, Thẩm Chân đưa thập sắc tiên tới tay Trương cô cô.

Trương cô cô nhìn thứ trong tay bất luận hình thức hay hoa văn đều có thể xưng là cực phẩm hoa tiên, vừa lòng gật đầu, “Nương tử làm rất đẹp.”
Bà tuy là phụng mệnh Thái Tử đến dạy quy củ nhưng mấy ngày nay ở chung cũng dần dần thích vị tiểu nương tử trước mắt.

Bởi vì phần yêu thích này, lúc Trương cô cô dạy bảo cũng phá lệ để bụng.

Đồ vật thưởng ngoạn, nghệ thuật pha trà, làm rượu hoa quả, làm giấy viết thư tín, nữ hồng, vũ nhạc, nói là dốc lòng truyền thụ cũng không quá.

Trương cô cô nhìn Thẩm Chân nói: “Ngày mai ta phải về cung rồi, hôm nay tới đây là có mấy lời muốn dặn dò nương tử.”
Thẩm Chân nghiêm túc nói: “Mời cô cô nói.”
Trương cô cô lấy từ trong ống tay áo ra một quyển sách, “Nương tử xem cái này trước đi.”
Thẩm Chân tiếp nhận, chậm rãi mở ra, ngay sau đó không khỏi trợn tròn đôi mắt, “Đây, đây không phải đều là gia sự Lục gia……”
Trương cô cô cười nói: “Hôm nay là muốn nói với nương tử về chuyện Lục gia.”
Nhà cao cửa rộng kết thân, bên trong có nhiều quy củ, chỉ biết những việc thanh khuê xảo nghệ để giao tiếp với nhóm nội mệnh phụ sao đã đủ?
Lục Yến là thế tử phủ Trấn Quốc công, lại là nhi tử duy nhất của đương kim Tĩnh An trưởng công chúa, tiểu nương tử gả cho hắn, vậy chính là con dâu Lục gia.

Mắt nhắm mắt mở(*) mà tiến vào Lục phủ, tự nhiên là không thể.

(*) Ý là không hiểu rõ gì về Lục gia
Trương cô cô chậm rãi nói: “Phủ Trấn Quốc công trước mắt có ba phòng, chưởng gia là đại phòng, cũng là công công bà bà tương lai của cô nương, Trấn Quốc công và Tĩnh An trưởng công chúa.

Tiếp theo đó là Nhị lão gia Lục gia Lục Hạ cưới nữ nhi của Thượng Thư Hữu Thừa, Tam lão gia Lục Xán cưới nương tử Ôn gia, cũng là thương gia vải vóc lớn nhất triều Tấn, à vị Mạnh chiêu dung ở trong cung chính là chất nữ đằng ngoại của Ôn thị.”

“Lục Yến có hai huynh trưởng, tên là Lục Đình với Lục Diệp, còn có hai muội muội, Lục Cấm và Lục Hành……”
Trương cô cô nói rất lâu, biểu tình của Thẩm Chân từ khiếp sợ chậm rãi chuyển hóa thành khâm phục, cuối cùng bên tai nàng xuất hiện tiếng động ong ong.

Nói xong tình hình chung của Lục gia, Trương cô cô lại lấy ra một tập tranh giao cho Thẩm Chân, “Nương tử lại nhìn cái này đi.”
Thẩm Chân chưa suy nghĩ nhiều, mở ra nhìn vào, từng tấc trên khuôn mặt cứ thế đỏ dần lên.

.

Đam Mỹ Hài
Tranh này thế mà tất cả đều là…… việc nam nữ.

Đôi mắt trong suốt sáng trong của Thẩm Chân trời sinh đã mang theo cảm giác lừa gạt, dáng vẻ mặt đỏ tai hồng này dừng ở trong mắt Trương cô cô đó là dáng vẻ nữ nhi gia chưa trải.

Trương cô cô đã dạy qua không ít nương tử, biết mỗi lần như vậy bọn họ đều rất thẹn thùng liền an ủi nói: “Nương tử chớ thẹn thùng, đây cũng là chuyện không sớm thì muộn thôi, không hiểu thì phải hỏi, ta nói với nương tử một câu thực lòng, nếu thế tử Lục gia biết thương người là chuyện tốt, nếu như ngược lại, nương tử gả qua sẽ phải nếm trải không ít khổ sở.”
Quả thật, đau khổ này Lục Yến đã để Thẩm Tam nương tử ăn qua một lần.

Trương cô cô nhìn da thịt non mịn chạm vào là hồng của Thẩm Chân, không khỏi thở dài một hơi, “Nương tử nhớ kỹ, đêm đầu khi gả qua ngàn vạn không thể để người kia lấn tới, nếu đau cũng đừng chịu đựng, nhất định phải nói ra, việc này một khi đã nhịn xuống, sau này muốn nói thành lời lại càng khó hơn.”
Vẻ mặt Thẩm Chân tràn đầy thể hội gật đầu, “Nhớ kỹ.”
Sau đó Trương cô cô lại thấp giọng nói: “Thế tử sang năm đã hai mươi lăm, dưới gối không con, nương tử gả qua việc quan trọng nhất là có con nối dõi, mỗi lần hành sự xong nhớ phải nâng eo với chân lên một chút, như vậy sẽ dễ dàng thụ thai.”
Thẩm Chân biết con nối dõi quan trọng, nghe đến đây, nàng ngẩng đầu, căng da đầu nghiêm túc hỏi: “Cô cô, phải nâng bao lâu……”
Trương cô cô cười, “Đang muốn nói với nương tử đây, nương tử đã hỏi rồi, một khắc, mười lăm phút là được, không chịu nổi có thể kêu lang quân giúp đỡ.”
Tay nhỏ của Thẩm Chân chợt nắm chặt thành quyền.

Nói đến chuyện cùng phòng xong lại nói đến chuyện nữ tử trong thiên hạ đều cảm thấy chói tai.

Trương cô cô ôn nhu nói: “Đợi nương tử có thai rồi, lúc đó sẽ không thể hầu hạ lang quân, lúc này nếu nương tử nhìn chúng người nào tốt bên cạnh thế tử thì nên chủ động đưa ra đề nghị nạp thiếp, nạp hay không nạp là chuyện của hắn, nói ra, nương tử cũng xem như được một cái hiền danh.”
Trương cô cô tiếp tục nói: “Thế tử tuy không có thiếp thất, nhưng bên người có lẽ cũng sẽ có nha đầu phụng dưỡng hàng năm, nương tử vào cửa thì có thể quan sát một phen, thấy ai có được sủng ái, nương tử không cần chờ tới lúc mang thai, sớm ra điều kiện rồi nâng người thành di nương thì tốt hơn.”
Nghe thế, Thẩm Chân đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại chất phác gật đầu.

Trương cô cô cùng nàng đối diện, liền biết nàng không hiểu quy tắc bên trong, lại giải thích: “Tuy nói nữ tử không được ghen tị, phải biết bao dung người, nhưng thật sự tiến vào thâm trạch, ít nhiều vẫn nên có thủ đoạn, nương tử hướng ‘ các nàng ’ đề ra danh phận cũng tương đương với việc nâng ‘ các nàng ’ lên, phải biết rằng, di nương không thể so với tỳ nữ, một khi đơn độc lập viện sẽ không thể tùy thời phụng dưỡng ở bên cạnh lang quân, nương tử đã hiểu chưa?”
Thẩm Chân thở phào một hơi, “Đa tạ cô cô, ta chắc chắn nhớ kỹ trong lòng.”
Cả đời Trương cô cô đều giao tiếp với nữ tử, trong cung, ngoài cung, làm gì có dạng nữ nhân nào bà chưa thấy qua, duyệt qua vô số người, sao lại không nhìn ra tâm tính Thẩm Chân ra sao, do dự mãi, vẫn nói câu một câu không nên nói, “Nương tử xem lang quân, không nên chỉ nhìn bề ngoài, phải biết rằng bao nhiêu người trải qua cả đời với nhau cũng chỉ biết mặt mà không biết lòng, ở nhà nhìn thì đứng đắn, nói không chừng bên ngoài còn nuôi mấy ngoại thất, môn đình Lục gia tuy đứng đắn, nhưng nương tử cũng nên lưu tâm.”

Lời này của Trương cô cô tuy có chút chói tai nhưng cũng là sự thật.

Bên người Lục Yến có tiểu nha đầu hay không Thẩm Chân không biết, cũng không hỏi qua, nhưng chuyện dưỡng ngoại thất này, Thẩm Chân biết, hắn làm được.

Trương cô cô đi rồi, Thẩm Chân ghé lên trên giường, Thẩm Nhiễm vào nhà, nhìn thấy trong mắt nàng nửa ưu tư nửa vui mừng, liền nghi hoặc, không biết Trương cô cô hôm nay nói với nàng những gì.

Nữ tử trước khi xuất giá đều là như vậy.

Thẩm Nhiễm vỗ đầu nàng, “Sao thế, không muốn gả sao?”
Thẩm Chân tuyệt vọng nhắm mắt, thành khẩn nói: “Gả chồng thật sự có quá nhiều việc, ngẫm lại thôi đều thấy mệt mỏi.”
Nàng phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, xử lý quan hệ với tẩu tử, còn phải chiếu cố tiểu cô.(*)
(*) Em chồng.

Người nọ cần nàng sinh được người kế tục tước vị thế tử, ngày sau, nàng phải chưởng quản nội trợ, sinh hài tử cho hắn, sinh con trai cho hắn, rồi còn phải giúp hắn nạp thiếp…… Nạp thiếp, thiếp thất lại sinh thứ tử thứ nữ, cũng đến phiên nàng quản……
Trong đầu tiểu nương tử phảng phất như đã hình dung xong cuộc đời thê thê thảm thảm của mình.

Nghĩ tới đây, Thẩm Chân như có suy tư nói: “Hiện giờ, cuối cùng muội cũng hiểu được câu mà nhị tỷ từng nói trước kia.”
“Câu nào?”
“Hâm mộ Thẩm Hoằng.” Hâm mộ Thẩm Hoằng có thể cưới thê, không cần gả ra ngoài.

Thẩm Nhiễm nhịn không được cười nàng, “Hai ngày trước muội còn an ủi ta, mạnh mẽ lúc đó đi đâu rồi? Ta sớm đã theo như lời muội nói, ở nhà làm cô nương mới là thoải mái nhất.” Lời này thực sự là lời nói trong lòng của Thẩm Nhiễm.

Nàng gả cho Lý Đệ là gả thấp, nhưng cho dù là dòng dõi cách xa, bốn năm kia mỗi ngày, mỗi buổi sáng nàng cũng đều tới chỗ Văn thị để phụng dưỡng.

Thẩm Nhiễm thương tiếc sờ đầu tóc mềm mại của Thẩm Chân, thầm nghĩ: Nguyện muội gả cho hắn, sẽ không phải chịu ủy khuất giống như ta.

Thẩm Chân ở trên giường đạp chân, sau đó không nhúc nhích thêm nữa, tựa như một con cá mặn đã nhận mệnh.

Thẩm Nhiễm phát lên chiếc mông tròn trịa của nàng một cái, cười nói: “Chân Nhi, muốn cùng tỷ lên phố không?”
Thẩm Chân xoay người ngồi dậy, “Muốn.”
*****
Sau khi Thẩm Tam Nương “Nhìn thấu nhân sinh”, Lục Tam Lang cuối cùng cũng đá phải tấm ván sắt cứng rắn nhất trong cuộc đời mình.

Lục Yến nhíu mày nhìn hồ sơ vụ án trong tay, một lúc lại đưa tay lên xoa giữa mày.

Gần đây Công Bộ tu sửa cửa thành, phủ Kinh Triệu phụ trách giam tu, Thẩm thượng thư tuy chưa từng khó xử hắn, nhưng theo hắn thấy nhạc phụ rõ ràng rất có ý kiến đối với hắn.

Đúng lúc này, Dương Tông vội vã đi đến, dâng lên một tờ danh sách, nói: “Đại nhân, Hồng Lư Tự vừa trình danh sách vạn quốc tới triều bái lên.”
Lục Yến tiếp nhận, nhanh chóng xem lướt qua một lần, tìm được dân tộc Hồi Hột, dừng lại.


Quả nhiên, hết thảy trước mắt không còn giống hệt cảnh trong mơ của hắn nữa.

Vĩnh Hòa công chúa thế nhưng có mặt.

“Đi.” Lục Yến đứng dậy.

Dương Tông nhíu mày nói: “Chủ tử muốn đi đâu?”
Lục Yến nói: “Đi đưa tin tức cho Thẩm đại nhân.”
*****
Lục Yến lên xe ngựa đi về hướng phường Bảo Ninh, nào ngờ vừa đến Thẩm phủ đã nghe được âm thanh rìu đục không dứt bên tai, ánh mắt hắn chuyển động, chợt thấy mười mấy hán tử đang đầm đất để chuẩn bị xây tường.

Hắn dừng lại, đứng im tại chỗ, tay nắm chặt tờ danh sách.

Gió cuối thu hoá ra lạnh như vậy.

Dương Tông ở một bên thấp giọng nói: “Để thuộc hạ đi gõ cửa chứ ạ?”
Lục Yến hít sâu một hơi, thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Thẩm Văn Kỳ đang ở trong thư phòng chấp bút vẽ bản thiết kế từ đường, chợt nghe thấy sai vặt gõ cửa.

“Tiến vào.”
Gã sai vặt khom người nói: “Đại nhân, Kinh Triệu Doãn đang chờ bên ngoài.”
Thẩm Văn Kỳ dừng bút, “Ai?”
“Kinh Triệu Doãn.”
Thẩm Văn Kỳ buông bút, “Mau gọi người tiến vào.”
Lục Yến được người dẫn đến thư phòng, hắn khom người làm lễ, hai chữ nhạc phụ dạo một vòng trên đầu lưỡi cuối cùng nói: “Thẩm đại nhân.”
Thẩm Văn Kỳ nhìn hắn một cái, “Nơi này không phải trên triều, ngồi xuống rồi nói.”
Hầu kết Lục Yến vừa động, “Hôm nay vãn bối đến đây là có một chuyện muốn nói với Thẩm đại nhân.”
Thẩm Văn Kỳ cười nhẹ nói: “Tam Lang có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Một tiếng Tam Lang khiến da đầu Lục Yến tê rần.

Hắn vội vàng đưa danh sách trong tay qua, “Đây là danh sách Hồng Lư Tự mới vừa đưa đến cho vãn bối, cuối năm nay Vĩnh Hòa công chúa sẽ hồi triều.”
Giọng nói vừa dứt, tiếng rìu đục như càng thêm vang dội.

Thẩm Văn Kỳ vội vàng cầm lấy tờ danh sách, ánh mắt dừng ở góc trái bên dưới tờ giấy, thật lâu sau mới hồi thần.

Lúc giương mắt, ánh mắt nhìn Lục Yến đã trở nên nhu hòa…….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi