ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN THÀNH TRƯỜNG AN



Thẩm Dao chậm rãi khép mắt, nhớ lại năm mười lăm tuổi ấy, đêm đại hôn của nàng và Ô Lợi.
Phong tục cưới gả của dân tộc Hồi Hột và Trường An hoàn toàn khác nhau.

Nơi này của bọn họ khi nam nhân cưới vợ sẽ nổi lửa trại, uống rượu mừng, vừa múa vừa hát, giống như một buổi tiệc tối long trọng.
Ánh trăng tiêu sái tiến vào trong thất, nàng bị đưa vào vương trướng.
Khoảnh khắc ấy nàng đã suy nghĩ cái gì?
Khóc không may mắn, nàng không dám khóc, nhưng bên tai nàng, tất cả đều là lời người ấy từng nói với nàng.
"Đời này của ta không phải nàng không cưới."
"Ta có cái gì mà không dám thề, nàng nghe đây! Tùy Hữu An ta nếu sau này dám khi dễ nàng, cuộc đời này nhất định sẽ cô......" Tùy Ngọc mới nói đến đây Thẩm Dao đã che kín miệng hắn.
"Dao Dao, mấy ngày nữa ta sẽ tới cửa cầu hôn."
Tùy Ngọc, mấy ngày nữa sao?
Đúng lúc này, Ô Lợi đẩy cửa tiến vào.
Hắn đội mũ đỉnh nhọn, dải dây buộc trước cằm, người mặc áo gấm màu đỏ sậm, eo thúc từng bước thong thả, chân mang giày lục hợp(*) chậm rãi đi về hướng nàng.
Phía sau hắn có bốn tùy tùng, trên đầu đội mũ hình quạt nón, bím tóc rũ ra sau, nếp nhăn hiện rõ trên y phục, bên hông treo ba chiếc đao nhỏ.

Đằng sau cùng còn có một thông dịch.
Ô Lợi vẫy lui tùy tùng, lưu lại thông dịch rồi ngồi xuống bên người Thẩm Dao.
Mẫu thân Ô Lợi là Hãn phi La Giai Na, cũng là nữ nhân Bảo Nghĩa Khả Hãn yêu thích nhất, nữ nhân được sủng ái ngoại trừ thân phận tôn quý, còn bởi vì dung mạo hơn người, Hãn phi hiển nhiên là người chiếm được cả hai điều trên.
Cho nên Ô Lợi so với các vương tử khác cũng được xem như anh tuấn, mi mục thâm thúy, thân hình vĩ ngạn.

Ngồi ở bên cạnh Thẩm Dao giống như là đại thụ với nụ hoa.
Ô Lợi nhìn nữ lang trước mắt, thấy nàng nhỏ bé yếu ớt tới mức như gió thổi qua là có thể bay đi, trái tim ngâm trong mưa máu hàng năm không khỏi nhu hoà vài phần.

Hắn nâng tay sờ mặt nàng, thấy nàng run rẩy hắn lại cười đến cực kỳ sảng khoái.
Chợt, Thẩm Dao bị hắn ôm vào trong ngực, cánh tay thô lớn xoa nhẹ lưng nàng, khi y phục cởi được một nửa, thông dịch vẫn còn đứng ở một bên.
Ngôn ngữ không thông, nhưng việc nam nữ này cũng chẳng cần ngôn ngữ.

Cọ xát một lúc, Ô Lợi đè lên Thẩm Dao, bế nàng lên trên đầu gối.
Khi đó Thẩm Dao nào biết hắn có ý gì, mãi đến khi người nọ đưa thứ đồ vật đáng sợ ấy tới gần nàng......!Nàng mới sợ tới mức thất thanh thét chói tai, bắt lấy tay của nữ thông dịch, hỏi: Hắn ta muốn làm cái gì?

Ô Lợi nhăn mày, khó hiểu nhìn thông dịch, theo sau lại cười, thấp giọng nói vài câu.
Mặt mày thông dịch đỏ bừng, căng da đầu truyền đạt lại lời cho Thẩm Dao.
Điện hạ, vương tử hỏi ngài có nguyện ý hầu hạ hắn không.
Nàng đương nhiên không muốn.
Đêm đại hôn đó, nàng phản kháng Ô Lợi, dùng hết toàn bộ sức lực bình sinh tránh thoát khỏi đôi tay như gông cùm xiềng xích.

Nhưng nàng lại sợ làm Nhị vương tử của dân tộc Hồi Hột tức giận, khi bình tĩnh lại, nàng che mặt khóc nức nở, nói: "Ta sẽ không, ta không dám, ta sợ hãi, ta không thích bên người có người khác đứng nhìn!"
Ô Lợi nhớ nàng từ Trung Nguyên tới, lại thấy nàng tuổi còn nhỏ, vỗ bả vai an ủi, "Đừng sợ."
Ô Lợi thấy nàng vẫn run lợi hại thì đến thông dịch cũng đuổi ra ngoài.

Đêm khuya như mực, chỉ có hai người, Ô Lợi dùng phương thức ôn nhu muốn nàng.
Xong việc, nam nhân lại cắn lỗ tai nàng, hình như tức giận vì mỗi lời hắn nói nàng đều nghe không hiểu.
Nữ tử ở thảo nguyên tuy rằng nhiệt tình phóng khoáng, thân thể linh động, nhưng nếu so dung mạo tự nhiên không thể bằng được ngũ quan tinh xảo, thần thái nhu mỹ của Thẩm Dao.

Bởi vì ít ỏi cho nên phá lệ trân quý.
Huống chi, Ô Lợi đối với nàng vốn là nhất kiến chung tình.
Sau đêm đó, Ô Lợi càng thêm yêu quý đối với nàng, chẳng những cho nàng mở phòng bếp riêng, còn trọng dụng đầu bếp nữ nàng mang từ Trung Nguyên tới, thường xuyên dùng cơm trưa cùng nàng, hơn nữa, còn vì nàng mà học tiếng Hán.
Nếu không phát sinh sự kiện kia, Thẩm Dao đại khái sẽ vẫn trải qua sinh hoạt như vậy, giống như con cá không rời khỏi nước, nàng cũng không rời khỏi trượng phu Ô Lợi của mình.
Cuộc sống an tĩnh như thế kéo dài khoảng một năm.

Một buổi sáng, Ô Lợi đột nhiên vọt vào trong trướng, kéo cả người Thẩm Dao từ trên giường xuống dưới, bễ nghễ nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Tùy Ngọc là ai?"
Thẩm Dao hít sâu một hơi, nắm chặt song quyền, không dám đáp lại.
Ô Lợi tiếp tục hỏi: "Trên khăn của nàng thêu Hữu An, là tên tự của hắn? Nàng ái mộ hắn?"
Thẩm Dao cưỡng bách bản thân trấn định.
Chiếc khăn ấy là niệm tưởng duy nhất của nàng nhưng đã bị nàng giấu đi từ sớm, chưa bao giờ lấy ra sao hắn lại biết được.

Nhất định đã nghe ai nói gì đó.
Giờ phút này nàng phản bác là lừa gạt.


Nhưng thừa nhận......!Chẳng lẽ nàng lại ở trước mặt trượng phu của mình thừa nhận trong lòng có nam nhân khác sao?
Với một người kiệt ngạo khó thuần như Ô Lợi, hắn sẽ bỏ qua cho nàng sao?
Hiển nhiên là không.
Ô Lợi một tay xách vạt áo nàng, biểu tình lạnh nhạt, Thẩm Dao mắt thấy bàn tay thô lệ kia sắp bóp chặt yết hầu của mình.
Thẩm Dao chưa thấy qua người nam nhân này tức giận bao giờ, sợ tới mức hốc mắt nháy mắt đỏ thấu.
Hai người đối diện thật lâu, Ô Lợi buông nàng, rời khỏi doanh trướng.

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngã ngồi trên mặt đất.
Ô Lợi đi rồi, nàng bắt đầu điều tra xem ai truyền lời nói ra.

Tỳ nữ bên người nói cho nàng biết nữ thông dịch kia sáng nay đi vào doanh trướng của Ô Lợi.
Thẩm Dao ngã ngồi trên giường, mở lớn miệng hô hấp, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nữ thông dịch đó là khuê mật Hứa Tam Nương tìm cho nàng.

Biết được nàng phải gả xa, Hứa Tam Nương liền tìm thông dịch đưa đến tận hầu phủ.
Nhớ rõ lúc ấy Hứa Tam Nương nói: "Dao Dao, thông dịch của Hồng Lư Tự phần lớn đều là nam tử, đi theo bên cạnh tất sẽ có điều bất tiện nên ta tự làm chủ tìm cho cô một nữ thông dịch, lên đường bình an."
Lúc ấy nàng nghe xong những lời này không biết đã cảm kích nhường nào.
Chuyện của nàng và Tùy Ngọc Hứa Tam Nương biết rất rõ.
Sớm không nói, muộn không nói, cố tình vào lúc Ô Lợi tốt với nàng nhất thọc một đao, hiển nhiên là kế hoạch đã được an bài tốt.
Từ lần đó, Ô Lợi thật lâu không tới chỗ nàng, một lần cũng không có.

Không có Ô Lợi yêu thương, mấy kẻ biến sắc mặt đầu tiên chính là nhóm cơ thiếp của Ô Lợi.

Có một người tên Lai Mạn thế nhưng nhân một buổi tiệc săn thú, kéo cung, dùng mũi tên nhọn nhắm thẳng giữa trán nàng.
Nàng ta cười, những cơ thiếp khác cũng cười.
Thẩm Dao nghe không hiểu, nhưng nàng biết các nàng đang cười cái gì.
Các nàng đang cười đồ công chúa giả mất đi sủng ái của trượng phu thì cái gì cũng chẳng còn, đến một câu cũng không thể nói.
Các nàng dùng ánh mắt hỏi nàng, công chúa điện hạ của Đại Tấn, sao ngươi không lăn trở về Trung Nguyên đi?

Vũ khí bằng thiết sắc bén nhắm thẳng giữa trán, đáy lòng Thẩm Dao lo sợ nhưng ánh mắt vẫn không né tránh.
Nàng đoán, dáng vẻ quật cường mà nàng phô bày này ở trong mắt nam nhân được cơ thiếp vờn quanh kia nhất định hết sức buồn cười.
Cuối cùng vẫn là Hãn phi giúp nàng giải vây.
Bất luận là công chúa thật hay là công chúa giả thì nàng cũng là công chúa hòa thân, mệnh của nàng là ở đây.
Buổi tối ngày ấy, Ô Lợi uống rất nhiều rượu, đi vào doanh trướng của nàng, thô bạo nắm cằm nàng, dùng tiếng phổ thông hỏi, "Ta đối với nàng không tốt sao? Tại sao nàng lại chân trong chân ngoài?"
"Ta mỗi ngày đều dùng bữa cùng nàng."
"Vì nàng mà học tiếng Hán."
"Vì nàng vắng vẻ người khác."
"Vĩnh Hòa, nàng thì sao?"
Hắn nương cảm giác say lưu lại mấy câu nói, không đợi nàng đáp lại đã xoay người rời đi.
Thẩm Dao vô pháp dùng ngôn ngữ để hình dung đêm hôm đó đã khiến nàng trưởng thành thế nào.

Trong hoàn cảnh khó khăn nhất, không còn suy nghĩ thứ tình yêu hư vô mờ mịt, càng không để ý nhục nhã nhóm cơ thiếp của hắn mang đến cho nàng.
Nàng kéo màn trướng ra, đi chiêm ngưỡng ánh trăng của dân tộc Hồi Hột, nhớ lại lời Ô Lợi nói.
Một lần rồi lại một lần......
Nàng đột nhiên tỉnh ngộ.
Nam nhân giống như Ô Lợi, hắn chỉ nhớ rõ bản thân trả giá đến mức nào, còn nàng vì hắn làm gì hắn đều không nhớ rõ.
Hắn phẫn nộ đến từ sự trả giá không thể đổi lấy hồi đáp, mà hắn không cam lòng cũng ở chỗ này.
Thẩm Dao nếu như đuổi theo, học theo những cơ thiếp khác cúi đầu lấy lòng hắn, có lẽ nàng sẽ nhanh chóng bị những nữ tử tiếp theo thay thế.
Vì thế, liên tiếp mấy ngày Thẩm Dao vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Ô Lợi cho nàng một cái bậc thang, mà nàng thì vẫn không chịu bước xuống.
Nhưng đây là địa bàn của người ta, tự cao tự đại cũng phải ước lượng thân phận chính mình.
Ngay lúc này, Thẩm Dao chỉ làm duy nhất một điều -- học tiếng Hồi Hột.
Nàng sẽ không để bản thân lâm vào hoàn cảnh xấu hổ lần nữa.

Sắp tới, Lai Mạn cũng tốt, Đằng Mạn cũng thế, một đám đừng mơ tưởng nói mấy lời nàng không hiểu trước mặt nàng.
Tin tức này nhanh chóng truyền tới tai Ô Lợi.
Vào đêm, Ô Lợi đối diện hỏi nàng, "Biết sai rồi sao?"
Thẩm Dao đánh cuộc tất cả, nàng nói bên tai Ô Lợi: "Chàng coi trọng ta thì mở miệng nói với bệ hạ muốn ta, trước đó có từng hỏi qua trong lòng ta đã có người khác hay không chưa? Ta rời khỏi cố thổ, rời khỏi người nhà của ta theo chàng tới đây, ta có gì sai?"
Ánh mắt Ô Lợi phẫn nộ, mạnh mẽ bóp eo nàng, bực nàng không chịu ngoan ngoãn, ngoài miệng lại không thể thốt ra nửa lời phản bác.
Thẩm Dao tiếp tục nói: "Chàng vắng vẻ ta, dung túng đám cơ thiếp của chàng nhục nhã ta, nhưng mà......!nhưng mà Ô Lợi, ta không thể quay về Trường An, ta rốt cuộc đã không thể trở về được nữa, ta đã nghĩ cứ như vậy làm thê tử của chàng."
"Đó đều đã là chuyện trước kia......!Ta có gì sai đâu?"
Khuôn mặt Ô Lợi căng chặt, lực độ bàn tay càng lúc càng nhẹ, trái tim đang kêu rên của nam nhân trong một khắc hoàn toàn mềm hoá.

Hắn giơ tay giúp nàng xoa nước mắt, nói rõ từng chữ: "Về sau không ai có thể khi dễ nàng."

Nam nhân ở thảo nguyên này có một ưu điểm cực lớn.

Hắn nói được thì làm được.
Ba năm kế tiếp, Ô Lợi dạy nàng săn thú, dạy nàng cưỡi ngựa.

Đó là chính Ô Lợi dạy cho nàng, Thẩm Dao tùy hứng, muốn hắn tự mình dạy nàng, Ô Lợi nguyện ý dỗ dành nàng, liền thuận theo đáp ứng.
Ngoại trừ gò má bị gió quật mà không hồng, nàng càng ngày càng giống một nữ tử sinh ra ở thảo nguyên.
Tình cảm Ô Lợi giành cho nàng cũng càng lúc càng nhiều, hắn không gọi nàng là Vĩnh Hòa nữa, hắn gọi nàng Dao Dao.
Dao Dao.
Dao Dao.
Bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm, Thẩm Dao đều sắp quên mất ở trong giấc mộng xa xôi không thể với tới cũng từng có một người gọi nàng như vậy.
*****
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dao tỉnh dậy ở Thẩm phủ.

Nàng nhìn Thẩm Chân véo tai Thẩm Hoằng, nhìn Đại tỷ tươi cười, quay đầu lại gọi nàng, "Dao Dao, ta mua bánh hạt dẻ cho muội, mau tới đây ăn."
Thẩm Dao đáp một tiếng, xoay người xuống đất.
Nàng không có lòng tham, có thể trở về một lần là đủ rồi.
Bốn ngày sau, Nguyên Khánh năm thứ mười chín, ngày mùng một tháng giêng.
Ô Lợi tới đón nàng vào cung tham gia quốc yến.
Nàng nhìn cửa cung nguy nga mà cười nhẹ.
Hứa hậu, Hứa Tam Nương, các người có khỏe không?
******
Hồng Lư Tự dẫn đường cho sứ thần các nước vào cung, gió lạnh lẽo thấu xương, Lục Yến ở ngoài cửa tuần tra.
Cửa cung hùng vĩ tựa cửa vào Cửu Trọng Thiên nặng nề mở ra.

Sứ thần các nước thân mặc hoa phục, cầm trong tay các loại cống phẩm đa dạng chờ phía ngoài đại điện.
Ngoài điện giống y hệt trong giấc mộng kiếp trước của hắn.
Chỉ có trong điện thay đổi.
Giữa điện đèn đóm rực rỡ, sáng như ban ngày, món ăn trân quý mỹ soạn, giai lệ như mây.
Thành Nguyên đế ngồi cùng Hứa hậu ánh mắt thanh minh, uy nghi sáng tỏ.
Thái Tử ngồi trên cùng bên sườn.
Thái giám đứng trước cửa điện hô to: "Chư sứ thần tiến điện!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi