ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN THÀNH TRƯỜNG AN



Thẩm Chân bưng chén thuốc trong tay, không động đậy.

Tư thế của hắn khiến bản thân không có cách nào tự mình uống thuốc, dùng miệng đút hiển nhiên là biện pháp tốt nhất, nhưng mà nàng tưởng tượng đến thói ở sạch khác hẳn với người thường của hắn lại cảm thấy có chút không ổn.

Biểu tình Thẩm Chân do dự, Lục Yến sao có thể không hiểu rõ?
Nhưng hắn hiện tại "Bệnh tình nguy kịch", thật sự không có sức lực vạch trần nàng, nếu không lấy tính tình Lục Yến, nhất định phải hỏi Thẩm Chân một câu, "Trên người nàng có chỗ nào là ta chưa chạm qua?"
Thẩm Chân lâm vào suy nghĩ, Lục Yến giương sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, khụ khụ hai tiếng.

Miệng vết thương của hắn trước mắt đúng là rất nghiêm trọng, đừng nói là ho khan, chỉ cần hơi động một chút, đều sẽ khiến cho vết thương lần thứ hai xuất huyết.

Quả đúng như vậy, trên lưng hắn bị vải mịn quấn quanh, trải qua chấn động, lập tức xuất hiện một vệt đỏ tươi.

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Chân cũng bất chấp mặt khác.

Nàng nửa ngồi nửa quỳ ở mép giường, uống một ngụm nước thuốc trong tay, phủ lên môi hắn.

Môi của nàng hết sức mềm mại, giống như là trái vải mới vừa lột vỏ, trong nháy mắt dán vào nhau, cả người Lục Yến cứng đờ, hắn chưa từng nghĩ tới, nước thuốc từ trong miệng nàng qua tới, một chút đắng cũng nếm không ra.

Thẩm Chân thấy hắn không phản kháng, một ngụm tiếp một ngụm mà đút, mắt thấy một chén thuốc đã thấy đáy, nam nhân lại đột nhiên ngậm lấy môi nàng, như thế nào cũng không chịu buông ra.

Từ nhẹ nhàng mà mút, biến thành thật mạnh nghiền áp, sau đó lại tham lam cạy mở hàm răng nàng, thấy nàng muốn trốn, lại giơ tay ấn chặt cổ nàng, giống như một kẻ xâm lấn hoành hành ngang ngược.

Đứng trong một góc, Đường Nguyệt bị thanh âm "Chậc chậc" liên tiếp không ngừng làm cho mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn ngây người.

Ngày thường chủ tử làm chuyện như vậy, các nàng thân là nô tỳ tự nhiên không thể nhìn thấy, bình thường thấy bầu không khí kiều diễm xuất hiện, nàng thập phần có ánh mắt mà lui xuống, nhưng hôm nay chuyện này đột nhiên xảy ra, thế nhưng khiến nàng gặp được một màn này.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Thế tử gia cùng Thẩm cô nương ở bên nhau lại là khung cảnh này.

Thói ở sạch thành tật, Thế tử gia hận không thể một ngày tắm ba lần cũng sẽ càn rỡ như thế!
Nàng không dám phát ra tiếng động, cũng không dám mở cửa đi ra ngoài, chỉ có thể trốn ở góc phòng, hy vọng hai người kia cứ thế quên nàng đi......!
Thẩm Chân sợ miệng vết thương hắn xuất huyết, vội vàng " Ưm ưm" vài tiếng, ý bảo hắn dừng lại, nhân lúc hắn ngơ ngẩn, nàng lập tức tránh xa đứng dậy.

Người này từ trước đến nay không thích bị trêu đùa, nàng cũng sẽ không suy đoán minh bạch rồi giả bộ hồ đồ.


Lục Yến cùng nàng đối diện, vành mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn nói: "Quá đắng, lấy cho ta ly nước." Nam nhân bị thương đặc biệt đáng thương, thanh âm hắn tuy trầm, lại như có như không mang theo một tia cầu xin.

Thấy hắn như thế, Thẩm Chân không thể không cho hắn nước uống, đành phải xoay người đi rót một ly, quay lại đưa cho hắn.

Trước mắt đã qua giờ Tý, trong phòng, nến đỏ đã cháy gần hết, gió xuyên thấu qua khe cửa sổ thổi vào, ngọn lửa lay động chập chờn như sắp tắt.

Lục Yến nhìn người mặc hôn phục đằng kia, nàng chậm rãi đi về phía hắn.

Eo thon trạc bước theo gió đi tới, trái phải cong nhẹ uyển chuyển, hắn bỗng nhiên cảm thấy, đêm nay nàng cực kỳ giống tân nương, chỉ tiếc là, nàng thì không ngồi ở trên giường, tân lang thì không dậy nổi.

Thẩm Chân cầm theo chén nước ngồi xổm xuống, bắt đầu nói điều kiện với hắn, "Ta đút cho ngài, nhưng ngài không thể động."
Lục Yến nhìn thái độ thuyết giáo mềm mại của nàng, khóe miệng không khỏi tràn ra một tia châm biếm, với tính tình này của nàng, có thể quản được ai chứ?
Thẩm Chân làm lơ hắn châm chọc, nắm bàn tay, vẻ mặt nghiêm túc, "Vậy là ngươi không muốn đáp ứng?!"
Trên mặt Lục Yến "Thuận theo" mà ừ một tiếng, trong lòng lại không cho là đúng nói: Hoá ra năng lực lúc nàng phát giận, bất quá chính là từ "Đại nhân" đổi thành "Ngươi".

Chờ hơi thở nàng tới gần, Lục Yến lập tức nhắm hai mắt lại.

Hắn nghĩ, hắn xác thật không có biện pháp nhìn thẳng cặp mắt thanh thuần trong suốt, câu người kia.

Đêm dài từ từ buông xuống, Thẩm Chân cho người này uống thuốc, uống nước xong, lại giặt chiếc khăn, giúp hắn chà lau phần da thịt xung quanh vết máu, cũng không biết là nàng quá mức ôn nhu, hay là hắn quá mệt mỏi.

Giây lát qua đi, đã thấy hắn khép lại đôi mắt.

Thẩm Chân đem khăn dính máu trong tay thả lại chậu nước, đắp chăn lên cho hắn.

Nàng ngồi ở giường bên cạnh, nhìn nam nhân hô hấp đều đều, nhìn xuống người từng cùng nàng có vô số lần nhĩ tấn tư ma(*), da thịt kề sát.

(*) Vành tai tóc mai chạm nhau
Đột nhiên thấy hắn bị thương thành như vậy, nếu nói không có một tia đau lòng, tất nhiên là nói dối.

Nghĩ tới đây, trong cổ họng không khỏi nhiều thêm một tư vị chưa bao giờ nếm thử.


Người cùng hắn nhĩ tấn tư ma cũng không phải chỉ có một mình nàng.

Nhưng mà một khắc này, ngay lúc trong đầu nàng chợt loé ra một ý niệm là lúc trái tim giống như sắp bị người bóp nát, đầu ngón tay phấn nộn trở nên trắng bệch, gắt gao nắm chặt làn váy hôn phục.

Chỉ một khoảnh khắc, nàng đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác có tội ngập đầu.

Nàng phảng phất thấy được vô số đôi mắt, là tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, trưởng tỷ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ nhìn nàng, giống như đem từng con dao nhỏ cứa lên người nàng......!
Bình tĩnh xem xét, hắn đối với nàng càng ngày càng tốt, nàng sao lại không như vậy?
Lúc mới trở thành ngoại thất của hắn, nàng sợ hắn sợ muốn chết, chỉ cần vừa thấy hắn, nghe thấy thanh âm hắn lạnh lùng như băng tuyết, khe hở giữa các ngón đều đổ mồ hôi lạnh, nàng từng cho rằng, non nửa cái mạng của nàng, đều phải giao đãi ở Trừng Uyển.

Nhưng mà sau đó thì sao......!
Chỉ riêng việc hắn phó thác cho Sở tiên sinh chiếu cố Thẩm Hoằng, với nàng mà nói, đã là ân tình cực kỳ lớn lao.

Ánh trăng dần dần bị nắng sớm thay thế, nến đỏ cũng tàn, cả phòng hồng quang cũng từ từ biến mất không còn gì cả, Thẩm Chân ngước mắt nhìn chiếc mành đỏ thẫm trước mắt, thần sắc dần khôi phục.

Có một số việc, "Tần Nhiêu" có thể tưởng, nhưng Thẩm gia nữ, không thể cân nhắc nửa phần.

******
Mặt trời lên cao, ánh nắng chói mắt từ khe cửa sổ chiếu vào, Lục Yến bỗng dưng từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt.

Một thân mồ hôi lạnh.

Hắn lại nằm một giấc mộng, giấc mộng lần này có thể nói là tiếp tục của giấc mộng trước đó.

Thánh nhân cấp tốc giúp Thái Tử tìm thầy trị bệnh, lập tức phái hắn đi tìm Bạch Đạo Niên, nhưng hắn lại chậm một bước.

Trong mộng, khi hắn đến Dương Châu, Bạch Đạo Niên đã trở về Tây Vực, châm một bước ước chừng phải trì hoãn mất hai tháng.

Lúc hắn tìm được Bạch Đạo Niên, chuông tang Trường An đã gõ vang, Thái Tử thế nhưng hoăng thệ(chết)......!
Lục Yến chịu đựng đau nhức trên thân thể, Thẩm Chân ở một bên vội vàng ngăn lại, "Đại nhân đừng nhúc nhích."
Ánh mắt hắn nhíu lại, giọng ám ách nói với nàng: "Bạch Đạo Niên đâu?"
"Bạch đại phu đang chờ ngài tỉnh lại, chuẩn bị thay thuốc."

Lục Yến nói: "Kêu hắn tiến vào, ta muốn gặp hắn."
Thẩm Chân gật đầu, "Ngài nằm xuống trước đi, ta đi kêu Bạch đại phu."
Dọc theo đường đi, Thẩm Chân tuy không bị thương, nhưng lại bị trẹo chân, thấy hắn sốt ruột, nàng thế nhưng dùng đôi chân khập khiễng, chạy đi.

Lục Yến nhìn bóng dáng nàng, không khỏi đỡ trán nói: "Nàng chậm một chút, cũng không cần gấp như vậy đâu."
******
Thẩm Chân biết hắn vội vã tìm Bạch Đạo Niên, nên nhất định không phải việc nhỏ, liền canh giữ ở bên ngoài, không tiến vào.

Bạch Đạo Niên đi vào trong phòng, hướng về phía Lục Yến làm một đại lễ, "Đại ân này, Bạch mỗ thật sự không có gì báo đáp." Hắn dừng một chút lại nói: "Nếu như ngày sau đại nhân có việc cần tới Bạch mỗ, Bạch mỗ chắc chắn dốc hết sức lực."
Lục Yến nói chuyện từ trước đến nay không hề loanh quanh vòng vèo.

Hôm qua cảnh trong mơ kia, với hắn mà nói, tựa như là kiếp trước kiếp này, không thể khác được.

Thái Tử hoăng thệ có ý nghĩa gì, hắn cũng đã quá rõ ràng.

Điều này không chỉ có ý nghĩa rằng cuộc tranh đấu vị trí trữ quân giữa Tam hoàng tử, Lục hoàng bắt đầu, điều càng có ý nghĩa hơn chính là trong triều đình, đảng phái của Thái tử đều đối nghịch với phía trên, bao gồm đám người tay cầm thực quyền Binh Bộ Thượng Thư Tôn Mục, cũng bao gồm bị bắt vào tù-Vân Dương hầu.

Nghĩ vậy, Lục Yến gằn từng chữ: "Trước mắt xác thật có một chuyện cần Bạch đại phu ra tay tương trợ."
Bạch Đạo Niên cũng coi như là một nửa nhân sĩ giang hồ, tự nhiên không muốn chịu người ân huệ, vừa nghe ân nhân có điều cần, hắn lập tức trả lời: "Đại nhân cứ nói đừng ngại."
"Ta muốn mời ngài theo ta cùng hồi Trường An."
Bạch Đạo Niên nhíu mày, nói, "Đại nhân yêu cầu Bạch mỗ đến Đại Lý Tự, chính miệng chỉ ra và xác nhận đám người Triệu thứ sử?"
Lục Yến lắc đầu, hắn nắm được những chứng cứ đó, đã đủ khiến cho mười Triệu Xung về nhà rồi, "Là huynh trưởng của ta, huynh ấy bị bệnh rất nghiêm trọng."
Bạch Đạo Niên vừa nghe, vội nói: "Làm nghề y, đây vốn chính là việc thuộc bổn phận của Bạch mỗ, không coi là giúp cho đại nhân việc gấp gì, đã như thế, ta sẽ theo đại nhân hồi kinh."
Nói xong, Bạch Đạo Niên lại gãi đầu nói: "Kỳ thật mặc dù đại nhân không nói, Bạch mỗ cũng muốn cùng đại nhân về Trường An."
Lục Yến nói: "Vì sao?"
"Lục đại nhân giúp gia muội tránh được nguy hiểm nên mới bị trọng thương, Bạch mỗ sao có thể đi luôn?"
Nghe xong lời này, Lục Yến lúc này mới phản ứng lại.

Đời này rốt cuộc vẫn bất đồng, đời trước bọn họ đi đường thủy, hắn tất nhiên không giúp ai cản một kiếm.

Bạch Đạo Niên tiến lên một bước, giúp hắn xem xét thương thế.

Lát sau, Lục Yến lại đột nhiên nói, "Ta còn có một vị bằng hữu, hắn có một loại tâm tật rất kỳ lạ."
"Là loại tâm tật như thế nào?"
"Chỉ cần phu nhân hắn vừa khóc, ngực hắn sẽ rất đau."
Bạch Đạo Niên không khỏi cười, trêu ghẹo nói: "Vị bằng hữu này của đại nhân hẳn là rất yêu thương phu nhân của hắn."
Nghe xong lời này, Lục Yến liền biết hắn hiểu lầm, vì thế lại có nề nếp, thứ tự giải thích một hồi.


Là đau, vô cùng đau, khóc càng nhiều thì lại càng đau, đau đến trắng bệch mặt mũi.

Bạch Đạo Niên nhìn Lục Yến cũng không giống như vui đùa, suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Đại nhân nói tới tâm tật này, xác thật Bạch mỗ làm nghề y nhiều năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy."
Lục Yến co rút khóe miệng.

Tóm lại, bệnh này của hắn, trị không hết......!
******
Bởi vì thân thể Lục Yến thật sự không khoẻ, lúc bọn họ ra khỏi thành đã trì hoãn hai ngày, tới ngày thứ ba mới khởi hành.

Trước khi lên xe ngựa, Phù Mạn nói với Thẩm Chân: "Chân cô nương đã tốt hơn chưa?" Nàng tuy đã biết được Thẩm Chân cũng không phải di nương của hắn, nhưng cũng không biết nàng cùng Lục đại nhân rốt cuộc có quan hệ gì, thế nên chỉ có thể theo đám người Dương Tông gọi nàng cô nương.

Thẩm Chân bên này cũng không phát hiện Phù Mạn thay đổi xưng với mình, chỉ ôn nhu nói: "Đa tạ thuốc của Mạn di nương, mắt cá chân của ta đã đỡ sưng rồi."
Lục Yến nghe nàng nói "Mạn di nương", không khỏi dùng ngón trỏ xoa xoa giữa mày, rốt cuộc nếm được tư vị tự lấy đá nện vào chân mình.

Thấy mọi người chung quanh đều là vẻ mặt xấu hổ, Lục Yến đành túm nàng sang một bên, lạnh lùng nói: " Nàng lên trước đi."
Một hàng xe ngựa xuyên qua đường phố thưa thớt dân cư, chạy chậm rãi về hướng cửa thành.

Tay Lục Yến nắm thành quyền để lên môi, khụ một tiếng, nghiêm trang nói: "Phù Mạn không phải tên thật của nàng ta, nàng ta là muội muội của Bạch đại phu."
Thẩm Chân phản ứng lại, sau đó nói: "Nàng họ Bạch?"
"Phải, bọn họ vốn là người Tây Vực, bị Triệu Xung bắt tới."
Loại người như Lục Yến đã sớm luyện tập tốt bản lĩnh của mình, càng chột dạ sẽ càng đường đường chính chính.

Hắn nghiêm túc nói với Thẩm Chân: "Chuyện của ta cùng Bạch cô nương làm chỉ là để cho Triệu Xung xem, trước mắt đã rời Dương Châu, vì khuê trung danh dự của người ta, nàng đừng có lại gọi nàng ta là di nương."
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Thẩm Chân chợt trắng nhợt, giây lát, đưa ánh mắt dịch tới chỗ khác.

Lục Yến hồ nghi nhìn nàng một cái, phản ứng như vậy, hắn thật sự không dự đoán được.

Y tính tình nàng, mặc dù không cao hứng, hẳn là cũng không có can đảm nổi lên tính tình mới đúng.

Thấy nàng vẫn luôn cúi đầu không nói, có vẻ đáng thương, nam nhân nắm chặt nắm tay, sau đó cầm lấy tay nàng.

Tay nàng trắng nõn, mềm mại, hắn xoa nắn một hồi lâu, lại kéo tới, mổ nhẹ một cái, "Làm sao vậy?"
Xe ngựa xuyên qua cửa thành hình vòm, chậm rãi đi về phía Trường An.

???? Editor: Dạo này đang xem Chuang 2021, mặc dù là dân ngôn nhưng t lại không nhịn được muốn ship couple, haizz.

Chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau mà, Santa và Rikimaru là chân ái ❤️.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi