ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN THÀNH TRƯỜNG AN



Sáng sớm hôm sau.

Nắng sớm xua tan mây mù, Thẩm Nhiễm mang theo Thanh Lệ đi tới thành phía tây Trường An.

Xuống xe ngựa, các nàng đi thẳng đến chỗ dược đường.

Dược đường ở Trường An đều theo hình thức kinh doanh "Trước là cửa hàng - sau là hậu trạch", trước cửa hàng thì bán thuốc, hậu trạch thì chế dược, phân công rõ ràng.

Thẩm Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển hiệu thuốc của Tôn gia, bước vào trong.

Nàng tháo mũ có rèm, lấy ra một phương thuốc, ôn nhu nói: "Ta muốn những thứ này."
Tôn đại phu dừng tay đang bốc thuốc, tập trung nhìn vào, nhíu mày, nói: "Xin hỏi, là ai cho phu nhân phương thuốc này?"
Thẩm Nhiễm cười, thấp giọng nói: "Nhà phu quân ta làm nghề y nhiều năm, muốn biên soạn một quyển dược tập, mua mấy loại dược liệu này đều là để thí nghiệm dược tính."
Tôn đại phu gật đầu, nói với dược đồng bên cạnh: "Đi lấy giáp nhất đào, phi lộ, đỉnh hồng cả công đằng lại đây."
"Dạ." Dược đồng nói.

Tôn đại phu cân đúng lượng dược, lại nói: "Phu nhân muốn dược liệu chưa bào chế, hay là thục dược(*)?"
(*) Thuốc đã nấu chín.

"Chưa bào chế."
Thẩm Nhiễm lấy dược liệu xong, trong lòng tính toán một phen, lại xoay người đi tới hiệu thuốc tiếp theo.

Chỉ là nàng không chú ý, đằng sau phiến bình phong chạm rỗng có một nam nhân dáng người cao lớn khoác áo huyền sắc đứng đó, đang nhìn chăm chú vào nàng.

Khóe miệng Chu Thuật An thoáng cong nhẹ, nhà chồng làm nghề y nhiều năm?
Nếu hắn không nhìn lầm, kia không phải là đại cô nương Thẩm gia, phu nhân của Lý Đệ hay sao?
"Chu đại nhân, thuốc đã nấu xong rồi ạ." Sở Nhất, thị vệ của Chu Thuật An nói.

Sở Nhất nhìn theo ánh mắt Chu Thuật An, nhỏ giọng nói: "Đại nhân phát hiện chuyện gì khả nghi sao?" Đi theo Chu Thuật An lâu rồi, tính tình vốn chất phác của Sở Nhất không khỏi trở nên cơ linh vài phần.

Chu Thuật An gật đầu, "Đích xác có điểm khả nghi."
Chu Thuật An yên lặng theo dõi.


Mắt thấy Thẩm Nhiễm lại đi vào một dược đường khác.

Lý do mua dược liệu cũng giống y như đúc, nhưng nội dung phương thuốc lại biến thành, "Mã mạn, pháo diệp, hồ mạn, triều sam."
Mấy dược liệu này cửa tiệm vừa rồi rõ ràng cũng có, tại sao lại không mua luôn?
Thẳng đến khi nàng đi vào hiệu thuốc thứ ba, Chu Thuật An lấy được phương thuốc hoàn chỉnh, lúc này mới hiểu rõ.

Thẩm gia đại cô nương đây đâu phải muốn biên soạn dược tập, rõ ràng là muốn chế độc mà.

Thẩm Nhiễm đếm dược liệu trong tay, đội mũ có rèm, quay người lại, vừa vặn đối mặt với Chu Thuật An.

Bốn mắt nhìn nhau, uy áp quan uy nặng trĩu trên người nam nhân đều hướng thẳng về phía nàng mà đè ép.

Thẩm Nhiễm theo bản năng nắm chặt những dược liệu trong tay, muốn nhanh chóng vòng qua người hắn rời đi, nhưng cố tình, nàng sang trái một bước, hắn sang trái một bước.

Nàng sang phải một bước, hắn cũng sang phải một bước.

Tế mi của Thẩm Nhiễm nhíu lại, tim đập gia tốc, chỉ mong đối phương có thể chủ động tránh đi.

Chu Thuật An không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy dừng trên người nàng thật lâu, cuối cùng vẫn nghiêng người tránh đi.

Tóc nàng tẩm đầy hương dược.

Thanh âm Thẩm Nhiễm vang lên gần như không thể nghe thấy, nàng nói một tiếng đa tạ.

Ánh mắt Chu Thuật An theo bóng dáng Thẩm Nhiễm xa dần, giây lát qua đi, hắn mở miệng, "Đi phủ Kinh Triệu thông báo một tiếng."
******
Lên xe ngựa, Thẩm Nhiễm có chút hoảng loạn, không nhịn được nhấc màn che lên, nói với xa phu: "Mau lên chút."
Ngực nàng phập phồng lên xuống, hoãn hơn nửa ngày mới nói với Thanh Lệ, "Vừa rồi người kia đứng ở cửa từ lúc nào? Ngươi có nhìn thấy không?"
Thanh Lệ nhìn ra Thẩm Nhiễm bất an, lắc đầu, thành thật nói: "Nô tỳ cũng không biết hắn đứng ở cửa từ bao giờ nữa, cô nương, đó là ai ạ?"
"Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An."
Nói xong, Thẩm Nhiễm liền ảo não mà cào nhẹ tóc mái.

Số lần Thẩm Nhiễm gặp qua Chu Thuật An không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần đều là ấn tượng khắc sâu.


Lần đầu tiên, là ngày ấy Lý Đệ yết bảng.

Một năm đó, quả thực là năm các thư sinh hàn môn lấy làm hãnh diện, trong bọn họ có một người trúng tiến sĩ, một người trúng Trạng Nguyên.

Trúng tiến sĩ chính là Lý Đệ, mà Trạng Nguyên đứng đầu bảng chính là vị mới gặp vừa rồi Chu đại nhân.

Ngày đó yết bảng, người đông nghìn nghịt, Thẩm Nhiễm bị mấy bà mối chen chúc, không cẩn thận đã dẫm lên giày hắn, đồ chơi làm bằng đường cầm trên tay cũng dính vào ngực hắn.

Khi đó toàn thân Chu Thuật An, từ trên xuống dưới cộng lại còn không đáng giá bằng hoa điền giữa trán Thẩm Nhiễm.

Nàng gật đầu nói xin lỗi.

Hắn không nhanh không chậm nói: "Không sao."
Lần thứ hai là ngày phủ Vân Dương hầu bị xét nhà.

Vân Dương hầu lãnh chỉ xong bị Chu Thuật An áp giải về ngục Đại Lý Tự, Thẩm Nhiễm khẩn cầu hắn cho nàng đi vào gặp mặt một lần.

Hắn gằn từng chữ: "Lý phu nhân quay về đi."
Chu Thuật An, tự Dung Cảnh, người Gia Hưng Tô Châu, một năm hắn nhập sĩ kia được thánh nhân thưởng thức, từ đó về sau không ngừng bò lên, bất quá mới bốn năm tay đã nắm giữ quyền cao chức trọng.

Là nhân vật thần thánh trong mắt đám thư sinh hàn môn.

Nhưng Thẩm Nhiễm biết, không quản hắn nhìn qua thanh chính liêm khiết, cương trực công chính thế nào, không có lòng dạ thâm sâu, tuyệt không ngồi lên nổi cái vị trí kia.

Thẩm Nhiễm nắm chặt bàn tay, âm thầm cầu nguyện: Hắn ngàn vạn, ngàn vạn đừng nghe được cái gì.

Xe ngựa chạy trên đường, phát ra tiếng lọc cọc không ngừng, nhưng cũng không vang dội bằng tiếng tim đập của Thẩm Nhiễm lúc này.

Trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm xấu.

Không thể không nói, đôi khi sợ cái gì thì cái đó tới, các nàng vừa đi qua đường Chu Tước liền nghe phía trước có người hô to: "Dừng lại!"
Xa phu kéo dây cương, hoảng loạn nói: "Đại nhân có chuyện gì sao?"

Tôn Húc lướt qua xa phu, nhấc màn xe ngựa lên.

Nhìn thấy Thẩm Nhiễm, hắn tức khắc ngơ ngẩn, sau đó ho khụ khụ vài tiếng, nói: "Ta chính là thiếu doãn phủ Kinh Triệu, bản quan nghe nói trên người phu nhân mang theo dược vật khả nghi, đặc biệt tới đây kiểm tra."
Dược trên người Thẩm Nhiễm, lớn lớn bé bé có mười mấy bao bao, thật sự không thể giấu được.

Tôn Húc thật ra cũng không hiểu rõ mấy thứ dược liệu này kia.

Nhưng mà Đại Lý Tự Chu đại nhân đã nói nàng khả nghi, vậy chắc chắn có điểm khả nghi.

Thẩm Nhiễm cuối cùng vẫn bị Tôn Húc đưa về phủ Kinh Triệu.

Tôn Húc mặt đỏ tai hồng kéo một nha lệ sang một bên, nói giọng khàn khàn: "Thay ta nhìn chằm chằm vị phu nhân kia một lát, ta đi nhà xí."
Nói xong, hắn lập tức vội vội vàng vàng chạy đi.

Lúc rời khỏi nhà xí ra tới, cả khuôn mặt Tôn Húc đều nhăn vào một chỗ, chân cũng trở nên mất hết sức lực, tới tới lui lui vài lần, hắn rốt cuộc từ bỏ.

Bộ dáng này của hắn, thật sự là không có cách nào ngồi công đường.

Hắn che bụng đi vào nội phòng, tiến lên hai bước, gõ lên bàn Lục Yến, thống khổ nói: "Ta đột nhiên bị tiết lị, Lục đại nhân thay ta thẩm vấn chút được không?"
Lục Yến nhìn hắn một cái, lại chỉ một chồng hồ sơ trước mặt, nhàn nhạt nói: "Tôn đại nhân, ta cũng là lực bất tòng tâm(*)."
(*) Thương mà không giúp được.

Tôn Húc tiếp tục nói: "Nghi phạm hôm nay có chút đặc thù, là Đại Lý Tự Chu đại nhân phái người tới thông báo, nói là thấy trên người nàng giấu độc, nhưng ta đối với dược vật từ trước đến nay dốt đặc cán mai, ta cho rằng, vẫn là Lục đại nhân ngồi công đường thẩm vấn sẽ càng hiệu quả hơn."
Trả lời Tôn Húc là thanh âm ngòi bút chấm mực trên tay Lục Yến.

Tôn Húc ngoài cười nhưng trong không cười, trìu khóe miệng.

Quả nhiên, Lục đại nhân muốn cự tuyệt, hắn căn bản sẽ không quản người khác thế nào.

Hắn sớm nên đoán được.

Nhưng mà Tôn Húc đoán không được chính là, Lục Yến kim ốc tàng kiều, hôm qua có chút lửa nóng, phát nhiệt, buổi sáng khuôn mặt nhỏ kia vẫn còn đỏ hồng, hắn hận không thể hạ bút lập tức về nhà.

Bụng Tôn Húc không đúng lúc kêu to hai tiếng, hắn cắn răng lại nói: "Lục đại nhân, tờ trình trên bàn lát nữa ta viết thay ngài."
Lục Yến cân nhắc một chút, hạ bút, để chỗ ngồi cho Tôn Húc, nghiêm trang nói: "Tôn đại nhân nghỉ một lát đi."
Lục Yến một bên hướng về phía công đường đi tới, một bên nói với nha lệ: "Hình cụ chuẩn bị xong chưa?"
Nha lệ nhỏ giọng hồi: "Tôn đại nhân vừa nói, thẩm vấn xong, rồi lại nhắc tới...!dụng hình."
Lục Yến cười nhạo một tiếng, nói: "Là nữ nghi phạm?"
Nha lệ gật đầu, "Đúng vậy."

"Người ở đâu?"
"Người kinh thành."
Lục Yến nói: "Gọi người đưa hình cụ tới."
Chẳng qua là nữ nghi phạm trên người tàng - độc thôi, lại không phải ác đồ chuyên giết người phóng hỏa, có gì mà khó thẩm vấn?
Với kinh nghiệm của Lục Yến, mang hình cụ lên, nhiều nhất mười cái bản tử đều khai thật hết.

Lục Yến vừa vào nội đường, liền thấy được một bóng dáng thướt tha yêu kiều.

Hắn thở dài một hơi, không khỏi chửi thầm: Tôn đại nhân thật là càng ngày càng hoang đường.

Nói thật, hắn thật ra là trách oan Tôn Húc.

Tôn Húc một kẻ phong nguyệt, có dạng mỹ nhân gì mà chưa thấy qua? Nhưng Thẩm Nhiễm thì bất đồng, đại cô nương Thẩm gia lúc chưa xuất giá không biết đã từng là giấc mộng của biết bao nam nhân trong kinh thành?
Tôn Húc dù thế nào cũng không làm được trò ở trước mặt Thẩm Nhiễm, không ngừng đi nhà xí......!
Lục Yến đội mũ ô sa(*), đùa nghịch một chút cổ tay áo, tản bộ đi tới.

(*) Còn gọi là mũ cánh chuồn, là tên thông dụng gọi loại mũ của quan lại thời phong kiến Việt Nam và Á Đông.

Hai nha lệ phía sau hắn, bọn họ một người cầm ghế con, một người cầm hai cái bản tử.

Hắn ngồi vào bàn trước công đường, thanh âm lạnh lùng nói với nữ tử: "Vào nha môn còn không tức tốc cởi mũ có rèm xuống?"
Vừa nghe ngữ khí Lục Yến, trong lòng hai nha lệ không khỏi giơ ngón tay cái, muốn nói công chính, vẫn là Lục đại nhân công chính.

Thẩm Nhiễm nhắm mắt, thầm nghĩ: Luận xui xẻo, vẫn là nàng xui xẻo.

Giây lát, nàng đưa tay gỡ mũ xuống, đối mắt với Lục Yến.

Thấy rõ người tới, sắc mặt Lục Yến đen sì.

Cả người hắn cứng đờ, dường như máu toàn thân đều đang chảy ngược.

Thẩm Nhiễm?
Vậy phải thẩm thế nào?
Lúc này, mặt hai gã nha lệ đều đã điều chỉnh nghiêm túc, cầm bản tử lên đứng ngay bên người Thẩm Nhiễm.

Tư thế tuyệt không nương tay.

Một lúc lâu sau, hầu kết Lục Yến hoạt động, trầm giọng nói với nha lệ: "Các ngươi đi xuống trước đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi