ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN THÀNH TRƯỜNG AN



Ánh trăng xuyên thấu qua tầng giấy mỏng dán trên song cửa sổ, xông vào phòng, soi vào mép giường, ánh lên hai bóng dáng đang dính sát vào nhau.

Giọng nói nam nhân vô cùng mê hoặc nhưng nàng một chút cũng không muốn nghe.

Có trời mới biết, hôm qua bị hắn nói mê ba chữ “Hứa Ý Thanh” làm cho tỉnh giấc, nàng đã ủy khuất thế nào.

Nói là tan nát cõi lòng cũng không quá.

Lục Yến nhìn vào ót nàng, thấy nàng lề mề chưa xoay người, liền biết chắc trong lòng nàng vẫn còn giận hờn.

Dù sao nàng chưa bao giờ thể hiện tính tình ra trước mặt hắn.

Thật ra cũng không phải không thể lý giải……
Hắn nghĩ một lát, nếu như ban đêm Thẩm Chân dám gọi tên nam nhân khác, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

Lục Yến nhắm mắt lại, như hạ một quyết định lớn.

“Chân Chân.” Hô hấp càng ngày càng nặng, “Còn giận sao?”
Tiếng nói vừa dứt, những ngón chân như cánh hoa của Thẩm Chân lập tức cuộn lại.

Chóp mũi hơi hồng.

Quá nhiều lần không dám nói, không dám giận, vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng bộc phát.

Với tư dung của Lục Yến, nếu muốn dỗ dành một tiểu cô nương, thật sự là vô cùng dễ dàng, chẳng qua chỉ là một ánh mắt lơ đãng đã có thể câu nhân, tâm hoảng ý loạn.

Càng không nói đến cái dạng thâm tình ôn nhu thì thầm thế này.

Lòng Thẩm Chân có chút rung động.

“Hửm?” Hắn hô hấp phía sau tai nàng, dọc theo đường cong đẹp đẽ, chậm rãi xuống phía dưới.

Hôn lên xương bướm khép khép mở mở.

Từ khi Thẩm Chân gặp gỡ Lục Yến, hắn vẫn luôn là dáng vẻ cường thế lúc nóng lúc lạnh, có bao giờ lại xuống nước dỗ nàng như bây giờ?
“Bằng không nàng véo lại ta vài cái?” Lục Yến nói.

Thẩm Chân cắn môi, thấp giọng lẩm bẩm một câu, ta làm sao dám?

Giọng nói mang theo ủy khuất, cũng coi như là biểu lộ tiếng lòng.

Lục Yến khẽ cười một tiếng, xoay người nàng lại, hai người đối diện với nhau, hắn lại đặt tay lên trên bụng nhỏ của nàng, “Còn đau lắm không?”
Thẩm Chân do dự, một lúc lâu sau mới nhích lại gần hắn, “Đau.”
Lục Yến nhìn nàng mềm mại mà yếu ớt, ngửi mùi hương trên tóc nàng, gân xanh trên mu bàn tay ẩn ẩn nhô lên.

Thật là tài.

Chỉ như vậy mà hắn đã ngay lập tức muốn giơ tay đầu hàng.

……
Vài tia nắng mỏng manh nghiêng nghiêng tiến vào nội thất, giây lát sau, mây đen di động, bên ngoài lại là một mảnh âm u.

Thẩm Chân chậm rãi thanh tỉnh, mở bừng mắt.

Nam nhân đứng cạnh mép giường đã sớm ăn mặc chỉnh tề, mặt mày nghiêm nghị.

“Tỉnh?” Ngữ khí đạm nhiên, giống như người đêm qua không phải là hắn, hôm nay mới thật sự là hắn.

“Ừm.”
Thẩm Chân chống tay, ngồi dậy, cảm giác đau đớn trên bụng nhỏ đã vơi đi nhiều.

Lục Yến thấy nàng tỉnh lại liền mở miệng phân phó Đường Nguyệt đi xuống nấu thuốc, “Rửa mặt xong nhớ uống thuốc, sắp nhập hạ rồi, tranh thủ chữa khỏi chứng hàn trên người nàng đi thôi.”
Thẩm Chân gật đầu đáp ứng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói một câu ta đây đi trước, liền lập tức rời đi.

Khép cửa lại, bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Lục Yến rốt cuộc cũng buông ra.

——
Liên tiếp mấy ngày Lục Yến ở Trừng Uyển.

Vì thế tin tức hắn ngủ lại Bình Khang phường lại một lần truyền tới tai trưởng công chúa.

Lúc Lục Yến về tới phủ đúng lúc gặp mặt Trấn Quốc công đang đi ra ngoài, Lục Quân nhìn hắn, dừng lại nói: “Ta nghe nói gần đây con đi lại gần với Đông Cung?”
Lục Yến trả lời: “Nhi tử có chừng mực.”
Ông vỗ bả vai Lục Yến, tuy nhi tử này của ông trong việc nam nữ có chút hoang đường, nhưng đạo làm quan, quân thần chi thượng vẫn có thể yên tâm.


Lục Quân cười nói: “Mẹ con đang chờ bên trong đó, chớ chọc nàng.”
Không thể không nói, nhân tâm biến đổi, người khác như vậy chính hắn cũng vậy.

Mấy tháng trước Lục Yến nhìn hắn của hiện tại tất nhiên sẽ chỉ cảm thấy bản thân thật điên cuồng, tựa như lúc ấy hắn mắng Tùy Ngọc vậy.

“Vì một nữ nhân, huynh đến nỗi này sao?”
“Trong thiên hạ nữ nhân nào mà không phải hai con mắt một cái mũi một chiếc miệng? Nếu không thể quên vậy tìm người lớn lên giống còn không được sao?”
Nhưng đến lượt hắn thì sao?
Biết rõ phía trước là gian nan, khúc khuỷu nhưng vẫn cứ đâm thẳng vào không chịu quay đầu.

Lục Yến tản bộ vào nội thất, trong tay trưởng công chúa nắm một chiếc quạt hương bồ, phẩy lên phẩy xuống nhè nhẹ, mày hơi chọn, bằng hiểu biết của hắn về mẫu thân đây là dấu hiệu sắp hao hết kiên nhẫn.

Lục Yến đi đến bên cạnh bàn cờ vây, giơ tay sờ mũi, nói: “Nhi tử còn thiếu ngài một bàn cờ, không biết hôm nay mẫu thân có hứng thú không?”
Trưởng công chúa đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống, khóe miệng dẫn theo một tia lạnh lẽo, “Làm khó ngươi còn nhớ rõ.”
Lục Yến cũng ngồi xuống, cầm lấy một quân cờ màu đen đặt xuống “Tháp” một tiếng.

Trưởng công chúa từng bước ép sát, Lục Yến cố ý thoái nhượng, chỉ chốc lát sau hắn đã mất hết ưu thế.

Trưởng công chúa ném quân cờ trong tay vào sọt cờ, ngẩng đầu, nhìn Lục Yến một lượt từ trên xuống dưới.

Con trai của mình tính tình thế nào, bà chính là người hiểu rõ nhất, chơi cờ với hắn, bà chưa từng thắng nổi một lần.

Lúc này mới trộn lẫn cùng nữ tử ở hẻm hoa liễu kia mấy ngày, thế mà công phu dỗ người đều đã học xong?
Tĩnh An trưởng công chúa cười nói: “Lần trước con bảo ta cho con thời gian, rốt cuộc là bao lâu?”
Lục Yến biết, hôm nay nếu không nói cụ thể, chỉ sợ trưởng công chúa sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua, hắn dừng một chút, nói thẳng: “Cuối năm đi.”
Tĩnh An trưởng công chúa thập phần ngoài ý muốn, hai mắt nhíu lại, “Không phải kế kéo dài đấy chứ?”
Lục Yến cười nói: “Nhi tử không dám.”
Trưởng công chúa liếc nhìn đôi mắt vô tình của hắn, bất giác nghĩ, người ở Bình Khang phường kia chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, liền bỏ qua đề tài này.

Sau khi kết thúc một ván cờ, trưởng công chúa lại nói: “Đúng rồi, ngày bảy tháng sau, Hứa hoàng hậu muốn tổ chức một hồi mã cầu tái.”
Ánh mắt Lục Yến cứng đờ.

Tháng sau, mã cầu tái……
Hắn bỗng dưng nhớ tới cái tên “Hứa Ý Thanh”.

Trong mộng hắn vốn đã đối với cái tên này không có hảo cảm, sau mấy ngày liên tiếp dỗ dành Thẩm Chân lại càng không muốn nghe.


Suy nghĩ một lát, Lục Yến nói thẳng: “Tràng mã cầu tái kia, nhi tử sợ là không đi được.”
“Tại sao?” Tế mi của Tĩnh An trưởng công chúa nhíu lại, “Hoàng Hậu đã liệt tên con vào danh sách mã cầu tái rồi.”
“Vậy càng không thể đi.” Lục Yến chỉ vào sau eo mình, “Mẫu thân quên nhi tử bị thương khi rời Dương Châu rồi sao?”
Hai bàn tay Trưởng công chúa vỗ vào nhau, “Là mẹ không phải, chờ một lát, mẹ sẽ phái người đáp lời trong cung.”
Lất phất mưa rơi từ bầu trời bay xuống, dần dần dày đặc, mưa càng lúc càng mau, hoàng cung cao lớn sừng sững như vậy cũng bị vây hãm dưới từng tầng mưa bụi mông lung.

Điện An Hoa.

Hứa hoàng hậu tháo vòng ngọc còn ấm trên cổ tay xuống, đeo lên tay Hứa Ý Thanh, chậm rãi nói: “Thiệp dự tràng mã cầu tái vào tháng sau bổn cung đã đưa tới phủ các thế gia rồi, đến lúc đó biểu ca con sẽ giúp đỡ con, con cứ nghe cô mẫu là được.”
Gương mặt Hứa Ý Thanh đỏ ửng.

Hứa Ý Thanh tuy biết cô mẫu an bài như thế cũng chỉ vì muốn lợi dụng nàng ta để mượn sức phủ Trấn Quốc công, nhưng không thể phủ nhận, nếu có thể đổi lấy một cọc hôn sự thượng đẳng, nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.

Còn nữa, ngày sau Lục điện hạ nếu thật có thể thành công, thân phận của mỗi một vị cô nương Hứa gia cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, Hứa gia và Lục điện hạ, vốn là cùng trên một con thuyền.

“Cô mẫu yên tâm, Thanh Nhi cái gì cũng nghe theo cô mẫu, sau này cũng thế.” Hứa Ý Thanh nói.

Bốn chữ sau này cũng thế không khỏi làm Hứa hoàng hậu nheo mắt, bà ta biết mà, Tiểu Thất chính là cô nương thông thấu nhất Hứa gia.

Đúng lúc này, bên ngoài có một nội thị gõ cửa.

Hứa hoàng hậu ngồi thẳng thân mình, cười hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, ôn nhu nói: “Vào đi.”
Nội thị chậm rãi đi lên trước, “Trưởng công chúa phái người đưa tin trả lời lại đây ạ.”
Hứa hoàng hậu nhận lấy, chậm rãi mở tin ra xem, tươi cười trên mặt chợt đọng lại.

“Cô mẫu, làm sao vậy?” Hứa Ý Thanh nói.

Hứa hoàng hậu thế nào cũng chưa nghĩ đến, bà ta thật vất vả chuẩn bị cần câu, bày sẵn mồi câu, ngay cả người câu cá cũng đã tìm tới, vậy mà cá lại không tới.

***
26 tháng tư là sinh nhật Thẩm Chân.

Sáng sớm, Đường Nguyệt đã đánh thức nàng dậy chải chuốt trang điểm, Thẩm Chân híp mắt, ngáp một cái, nói: “Đại nhân muốn đưa ta đi chỗ nào?”
Đường Nguyệt thấp giọng nói: “Cái này…… Nô tỳ cũng không biết.”
Thẩm Chân mang mũ có rèm, lên xe ngựa, một đường đi về hướng đông, đi tới một tửu lầu thập phần nổi danh ở thành đông —— Mãn Di lâu.

Nhưng thân phận của nàng không thích hợp xuất hiện trong đám đông chen chúc ở thành đông Trường An.

Thẩm Chân kéo thấp mũ có rèm, lại thấp giọng nói với Đường Nguyệt bên cạnh: “Chúng ta cứ như vậy đi vào sao?”
Đường Nguyệt nói: “Cô nương yên tâm, đây là tửu lầu dưới danh nghĩa của Thế tử gia, bên trong không có ai.”
Thẩm Chân bĩu môi, xem đi, nàng biết ngay là Đường Nguyệt đã biết trước mà.

Thẩm Chân vào cửa, được dẫn tới một gian phòng ở lầu 3, trong phòng có người, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra là ai.


“Đại tỷ.” Thẩm Chân tháo mũ có rèm xuống, ôm chặt Thẩm Nhiễm.

Đây là điều Lục Yến có thể tự mình hiểu rõ nhất, hắn biết, điều Thẩm Chân coi trọng nhất, đơn giản là mấy người Thẩm gia này.

Lúc trước nàng chịu ủy thân cho hắn nhanh như vậy, cùng với lấy lòng có quan hệ trực tiếp với việc hắn nắm trong tay chứng cứ phạm tội của Thẩm Nhiễm.

Tình huống lúc ấy đừng nói là muốn Thẩm Chân, cho dù muốn lấy mạng nàng, nàng cũng sẽ không do dự.

Tựa như sơ ngộ kiếp trước của bọn họ, hắn ép hỏi nàng hộ thiếp ra khỏi thành là từ đâu ra, nàng tình nguyện chịu trượng hình, cũng không chịu nói một chữ.

Con em thế gia đại tộc dưỡng ra, bất luận là thiên chân hay không đều hiểu rõ lợi ích của gia tộc lớn hơn hết thảy đạo lý.

Cảm tình của Thẩm Chân đối với hắn là khuynh mộ cũng được, là ỷ lại cũng thế, đều căn cứ vào việc hắn chưa từng thương tổn người Thẩm gia.

Hắn không tự phụ như vậy, cảm thấy chính mình so với Thẩm Nhiễm còn quan trọng hơn.

Thẩm Nhiễm ôm lấy bả vai nàng, nhìn Thẩm Chân từ trên xuống dưới, trước mắt chợt hiện một mạt lự sắc.

Nếu không có hắn,ai, Tam muội muội này của nàng quả thật được nam nhân kia dưỡng quá tốt……
Thẩm Nhiễm nhìn Thẩm Chân ăn một lúc liền kéo nàng tâm sự, hỏi: “Muội nói thật cho tỷ tỷ, hắn có khi dễ muội hay không?”
Thẩm Chân lắc đầu, đậy là sự thật, nhật nguyệt chứng giám.

“Muội cứ như vậy thích hắn?” Thẩm Nhiễm quát nhẹ, lại bóp mũi nàng.

Thẩm Chân sửng sốt, miệng nhỏ khẽ hé, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết đáp lại thế nào, trong mắt đều là áy náy.

Nàng có chút khổ sở, chớp mắt, thấp giọng nói: “Muội làm chuyện sai lầm, đại tỷ sẽ trách muội sao?”
Ở trong suy nghĩ của Thẩm Chân, thích chính là thích, không có gì là không thể thừa nhận.

Nhưng nàng không nên thích hắn, nàng cũng biết.

“Đây sao có thể tính là làm sai?” Thẩm Nhiễm nhéo khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chân, “Chỉ là Thẩm Chân, muội có nghĩ tới hay không, về sau hắn còn có thể thương muội sao? Hắn là thế tử Lục gia, là cháu ngoại trai ruột thịt của thánh nhân, rất nhiều chuyện bản thân hắn không thể tự mình định đoạt.” Thẩm Nhiễm bởi vì càng hiểu thấu mới càng không có biện pháp tin tưởng lời Lục Yến nói với nàng.

Thẩm Chân nắm chặt tay, muốn mở miệng, lại không biết nên nói thế nào.

Chỉ thấp giọng nói: “Đại tỷ, chuyện không nên làm muội sẽ không làm, chuyện không nên nói muội cũng sẽ không nói.”
Thẩm Nhiễm nhìn dáng vẻ cẩn thận của Thẩm Chân, đột nhiên cười, nuốt hết những lời nói định giành để khuyên nàng xuống.

Tình yêu nam nữ hiện tại đối với Thẩm Nhiễm chính là thứ không đáng nhắc tới nhất trên thế gian.

Thẩm Chân mười sáu tuổi gặp gỡ Lục Tam Lang, lại là thời điểm nghèo túng nhất, sinh cảm tình vốn cũng là chuyện bình thường mà thôi, tựa như người rơi vào biển sâu sẽ theo bản năng bắt lấy tấm gỗ.

Nhưng ai biết được, đợi tới lúc lên bờ rồi, còn có thể đối với tấm gỗ kia sống chết không buông hay không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi