ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN THÀNH TRƯỜNG AN



Trong tịnh phòng, sương trắng mờ mịt từ trong hơi nước dần dần dâng lên, Lục Yến hơi ngả về phía sau, dựa lên thành thùng, chợt, một cơn buồn ngủ từ đâu đánh tới, khiến hắn không tự chủ được chậm rãi khép mắt.

Cả người yên tĩnh như đã ngủ......!
***
Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, đầu tháng sáu.

Không thể phủ nhận, con người đối với chuyện huyền bí luôn sinh ra lòng hiếu kỳ.

Không đến một tháng, tin tức về các sự tích của Cát thiên sư đã truyền khắp thành Trường An, quán trà, tửu lầu, Bình Khang phường, cửa hiệu cầm đồ, nơi nơi đều có thể nghe thấy ba chữ “Cát thiên sư”.

Thậm chí, ngay cả nữ nhân và hài tử cũng đều nghị luận việc này.

Thế cho nên ngày đó Cát thiên sư vào kinh, náo nhiệt trong Trường An thậm chí có thể so với lúc tết Thượng Nguyên, mọi người sôi nổi nhón chân mong chờ, hy vọng có thể một thấy được chân dung của Cát thiên sư.

Dung mạo Cát thiên sư quả thật bất phàm, trên người mặc đạo bào màu xanh xám, đầu đội khăn Thuần Dương, tiên phong đạo khí, hiên hiên hà cử*.

Nhưng mà hắn mới đi tới nửa đường đã bị một đạo thánh chỉ ngăn lại, đón vào trong cung.

Tam tư bận rộn cả ngày lẫn đêm điều tra thân phận của người này, Lục Yến cũng vì thế còn cố ý chạy một chuyến tới Lư Châu hỏi tuổi tác của Cát thiên sư, bá tánh Lư Châu nếu không nói Cát thiên sư đã đạt đến trường sinh, thì cũng nói ông ta là thần tiên chuyển thế, tới để bảo hộ Đại Tấn.

Quả thật, Thành Nguyên đế là một quân chủ cực kỳ đa nghi, cho dù trên phố đã lưu truyền những câu chuyện cực kỳ kỳ diệu về Cát thiên sư, ở trong mắt ông ta, vị Cát thiên sư này cũng chẳng có bao nhiêu bản lĩnh thực sự.

Huống chi, cách nói thần tiên chuyển thế vốn đã khó khiến hoàng đế tin tưởng.

Thành Nguyên đế cho ra nan đề đầu tiên, đó là kêu hắn ta trắc(đoán) vận mệnh quốc gia, năm trắc chính là Nguyên Khánh năm thứ mười bảy.

Vì sao lại kêu hắn ta trắc một năm này?
Nguyên nhân chính là vận mệnh quốc gia một năm này đã gần ngay trước mắt, không thể nói bừa, nếu chuyện hắn trắc không phát sinh, vậy Thành Nguyên đế sẽ lập tức hạ chỉ định tội hắn.


Cát thiên sư sớm đã được người trong dân gian nâng cao như mây trên trời, việc này, hắn ta chỉ có thể đồng ý.

Lúc này, đại đa số người trong kinh đều đang chờ xem vị Cát thiên sư này bị chê cười.

Ngày năm tháng sáu, thời tiết rất tốt.

Thành Nguyên đế mang theo quan viên từ tứ phẩm trở lên và kị binh âm thầm khởi hành từ sáng sớm, đi ra từ cửa Xuân Minh, một đường ra roi thúc ngựa, đêm đó đã tới được chân núi Thanh Vân quan.

Thanh Vân quan được tiên đế tu sửa.

Thành Nguyên đế cùng đủ loại quan lại xem Cát thiên sư trắc vận mệnh quốc gia, nói trắng ra chính là danh chính ngôn thuận mà muốn mệnh của Cát thiên sư.

Thành Nguyên đế phái người nhanh chóng bày bố lập đàn, còn chưa nói một câu bắt đầu chợt thấy Trịnh đại nhân phủ Kinh Triệu che ngực ngã xuống, khuôn mặt xanh tím, hô hấp khó khăn, gân xanh giữa trán hiện rõ, dường như chỉ trong nháy mắt sẽ mất đi tính mạng.

Mọi người lập tức hô hào gọi thái y, đúng lúc này, Cát thiên sư khí định thần nhàn đi tới, tay ấn lên ngực Trịnh kinh triệu trăm hạ, còn đối miệng thổi mấy lần hơi.

Quan lại xung quanh đã bao giờ thấy được cảnh tượng như vậy, bọn họ sôi nổi giơ tay áo che khuất nửa mặt, lộ ra ánh mắt khinh thường và đồng tình.

Thành Nguyên đế nhíu mày nhìn cảnh tượng giữa điện, xoa nhẹ đầu ngón tay, lát sau, Trịnh kinh triệu đã mở mắt.

Ai cũng không thể tưởng được, chỉ vài động tác của Cát thiên sư như vậy sau này truyền ra lại thành độ một ngụm tiên khí, tức khắc có thể tục mệnh.

Thành Nguyên đế gọi Lục Yến qua, thấp giọng nói: “Tam Lang, Trịnh kinh triệu có dấu vết bị hạ độc không?”
Lục Yến lắc đầu, “Hồi bệ hạ, không có.”
“Tốt, con về trước đi.”
Sau một trận xôn xao, Cát thiên sư bày quẻ, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, lúc hắn ta ngồi xếp bằng sắc trời thế nhưng càng ngày càng tối, giống như sắp hạ một trận mưa to.

Cát thiên sư nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm không ngừng, nửa canh giờ sau, bỗng dưng mở mắt, quỳ gối trên mặt đất, hướng lên trời bái.


Theo sau cũng là vẻ mặt ngưng trọng.

Hoàng đế chọn mi, chậm rãi mở miệng nói: “Không biết thiên sư nhìn ra cái gì?”
“Bần đạo không dám vọng ngôn.”
Thành Nguyên đế liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi cứ nói đừng ngại.”
Cát thiên sư lắc đầu, nói: “Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, Tấn Quốc có bốn đại kiếp nạn.”
Các quan lại lập tức châu đầu ghé tai, có người lắc đầu cười nhạo, còn có người toái toái nói: “Giả thần giả quỷ.”
Chợt, Cát thiên sư đứng dậy, cả người run lên, đôi tay giơ cao, từng câu từng chữ nói: “Khánh Nguyên năm thứ mười bảy, tháng sáu, Trường An sẽ bùng nổ một trận ôn dịch.”
“Tháng bảy, ven bờ Hoàng Hà sẽ phát sinh một trận tai ương, lũ lụt lần này không thể so với quá khứ, một khi xảy ra, sẽ kéo dài tới mấy năm.”
“Tới tháng chín, đất Thục có một hồi địa chấn.”
“Còn một kiếp nạn cuối cùng, bần đạo không dám nói......”
Giọng nói vừa dứt, toàn điện ồ lên.

Hữu tướng vỗ án đứng dựng lên, “Ngươi chẳng qua chỉ là phàm thai mắt thường há có thể biết được biến hóa của trời cao! Là kẻ nào phái ngươi tới trước mặt thánh nhân hồ ngôn loạn ngữ, hắn chính là mật thám quốc gia!”
Cát thiên sư cười, “Hữu tướng an tâm, chớ tức giận, xin hãy dung bần đạo giải thích một hai.

Hôm nay đã là ngày năm tháng sáu, theo bần đạo biết trận ôn dịch kia xảy đến cũng chỉ trong một tháng mà thôi......!Nếu như không có gì phát sinh, bần đạo sẽ gặp phải những kết cục thế nào, sao bần đạo lại không rõ?”
Ngay sau đó, Cát thiên sư lại hành một đại lễ với Thành Nguyên đế, nói: “Bần đạo lần này nhập kinh, có thể nói là một lòng vì Đại Tấn, hôm nay, cũng là liều chết nói ra.”
Đôi mắt Thành Nguyên đế nhíu lại, tháng sáu, chỉ có một tháng, ông ta cũng không phải không chờ nổi.

Cuối cùng Thành Nguyên đế vẫn giữ lại tính mạng của Cát thiên sư.

Sau hôm ấy, Thành Nguyên đế phái Kim Ngô Vệ canh giữ trước cửa các dược tứ lớn, y quán, phàm là gặp được có bá tánh xuất hiện bệnh sởi đều sẽ nhanh chóng áp xuống.

Chuyện này cứ như vậy trôi đi, đủ loại quan lại cũng là đếm ngày mà chờ tháng sáu qua đi.

Tháng sáu ở Trường An, thường nghe được nhiều nhất đó là một câu, tháng sáu còn dư mấy ngày?

Tới ngày 29 tháng sáu, ngay cả Thành Nguyên đế cũng bắt đầu cười nhạo chính mình, thế nhưng sẽ mất lý trí, tin chuyện ma quỷ cho ngày đó.

Ông ta bí mật truyền lệnh cho Hình Bộ, ngày mai tróc nã Cát thiên sư, trực tiếp ép vào Hình Bộ đại lao, xử tử hình.

Nhưng chính vào hôm 30 tháng sáu, mấy y quán ở thành phía đông Trường An chỉ trong một đêm đã xuất hiện mấy chục người mắc bệnh sởi, chờ qua một ngày, tình hình đã mất kiểm soát.

Tháng sáu, người người trong Trường An đều hoảng sợ, tất cả mọi người cơ hồ đều đã tin lời vị Cát thiên sư kia nói.

Cát thiên sư nói thiên tai giáng xuống, hiện tại thiên tai đã thật sự tới rồi!
Ôn dịch tới, hồng thủy còn xa sao?
Một khi ôn dịch bùng nổ sẽ là liên tục mấy tháng, viện Thái Y, Công Bộ, Lại Bộ, phủ Kinh Triệu còn có các bộ khác, không có ai có thể sống yên ổn.

Chuyện này còn chưa xong, tiếp sau đó Đại Tấn liền nghênh đón trận lũ lụt trước này chưa từng có, Thành Nguyên đế đành phải hạ lệnh, thỉnh Cát thiên sư từ Hình Bộ đại lao ra.

Cuối cùng, chức trách thống trị trị thủy lần này, theo đề nghị của Cát thiên sư, Thành Nguyên đế giao cho Lý Đệ.

Sự tình bình ổn rồi, trên dưới Đại Tấn, không có ai dám nói Cát thiên sư một câu không phải.

Thành Nguyên đế cuối cùng vẫn không nhịn được gặp mặt Cát thiên, ông ta cong lưng, lẩm bẩm nói với Cát thiên sư đối diện, nói: Trẫm có chuyện hỏi thiên sư.

“Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của bần đạo.”
“Kiếp nạn thứ tứ kia rốt cuộc là gì?”
Cát thiên sư cười đáp: “Là vận số của bệ hạ.”
“Có thể giải không?”
“Tự nhiên là có cách giải.”
Trên đời này, ai cũng có tâm ma.

Tâm ma trong lòng Thành Nguyên đế là nhi tử của ông ta một người so với một người càng tham lam, là một ngày so với một ngày trên đầu càng nhiều tóc bạc.

Thành Nguyên đế từng là hoàng tử, từng là trữ quân của Đông Cung, chờ một khắc khi ông ta chân chính ngồi trên long ỷ kia, ông ta so với bất luận kẻ nào lại càng rõ ràng, quyền lực chí cao vô thượng một khi đã nắm được trong tay sẽ không bao giờ có thể bình thản vứt bỏ.

Lục Yến mắt thấy đế vương tâm tư sâu không lường được ngày càng gầy ốm, chẳng qua mới một tháng đã vô cùng tiều tụy, ngày ngày ho ra máu.


Đầu tiên là bãi triều, trên người ông mặc một thân hồng y ở trong phòng trốn tinh, sau lại phái người rút tất cả tiền từ quốc khố rầm rộ xây dựng một thánh đàn ở Bắc Sơn.

Quyền lực chí cao vô thượng, có ai không yêu đâu?
Ai cũng yêu.

Nhưng ở trong mắt Thành Nguyên đế, ông ta tranh tới tranh đi, tập trung hoàng quyền cũng tốt, chinh chiến tứ phương cũng thế, kết quả cuối cùng vẫn phải chắp tay thoái vị.

Mà mấy nhi tử này của ông ta, ai sẽ thật sự thiệt tình thực lòng vì ông ta đốt một nén nhang?
Không có.

Suy nghĩ cả đời của một người rốt cuộc là cái gì, sách sử có lẽ không ghi được đầy đủ, nhưng trong lòng, trong đầu, nhất định thực rõ ràng.

Chờ các quan viên phản ứng lại, Thành Nguyên đế đã có chút điên khùng, tu đạo, luyện thể, tục mệnh, đã vượt qua quyền lợi, thứ ông ta đã theo đuổi hơn nửa đời người.

Bất quá, cách nói này cũng không đủ chính xác, phải nói, ở trong mắt Thành Nguyên đế, nếu thật sự tu được thuật trường sinh bất lão, vậy những thứ ông ta từng khát vọng cũng sẽ giống như thọ mệnh của ông ta, vĩnh thế trường tồn.

Sau tháng chín đất Thục địa chấn, Thành Nguyên đế hoàn toàn từ bỏ triều chính, giao vị trí Thái Tử cho Lục hoàng tử, một mình bước vào bắc cung Trường Thanh quan.

Bế quan vào cuối tháng 9, ai cũng không chịu gặp.

Trong lúc đó, Hứa hoàng hậu mặc tố y(*) quỳ gối trước đạo quan, ngày ngày khóc lóc cầu hoàng đế ra gặp mặt.

(*) Trang phục màu trắng.

Lục Yến cũng theo trưởng công chúa qua vài lần, nhưng đều bị cho ăn bế môn canh(*).

(*) Đóng cửa không gặp.

Hứa hoàng hậu hồng mắt, lôi kéo tay trưởng công chúa, nói: “Tĩnh An, từ trước đến nay bệ hạ luôn thương ngươi, ngươi đi vào khuyên nhủ người đi, bổn cung cảm thấy việc này có gì đó không đúng, bệ hạ thế này không phải tu đạo, đây rõ ràng là muốn mệnh, đạo sĩ thối kia, căn bản không cho bệ hạ ngủ! Hắn ta thế nhưng coi bệ hạ như một con ưng ngao, nói là làm cho ưng ngao chết, mới có thể vĩnh sinh.”
“Tĩnh An, thuật trường sinh bất lão này, ngươi tin sao! Ngươi tin sao!” nước mắt Hứa hoàng hậu rơi như mưa, “Tĩnh An, ta lần này tâm sự thật với ngươi, ta là mẹ đẻ của Diệp Nhi không sai, hy vọng hắn có thể ngồi vào vị trí ở Đông Cung cũng không sai, nhưng mà ta và bệ hạ có mấy chục năm tình cảm phu thê cũng là sự thật! Ta không tin đạo sĩ kia thực sự có bản lĩnh khiến người ta trường sinh bất lão!”
Tĩnh An trưởng công chúa nói: “Nương nương cũng nghĩ như thế sao?”
Hứa hoàng hậu kéo tay Tĩnh An trưởng công chúa, gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi