ĐỆ NHẤT NỮ VƯƠNG AI CẬP [ĐỒNG NHÂN NHAC]

  Đích thị là trong thời gian 7 năm nay,Asisu chân chính đã trở lại.Từ cách ăn mặc,nói chuyện lẫn thái độ của mọi người đối với nàng đều giống như trong nguyên tác.

  Người hầu dùng ánh mắt sợ sệt,cung kính với nàng.

  Quần thần dùng ánh mắt e ngại,dè chừng với nàng.

  Duy chỉ có Menfuisu đối xử tốt với nàng.Có lẽ Asisu chỉ đối tốt với một mình hắn

  "Asisu à Asisu,rốt cuộc cô đã gây ra nghiệp gì mà phải chịu đối xử như vậy?"-Nàng chán nản.

  _____________________________________________________________

  Thời gian cứ trôi qua buồn tẻ như thế.Cho đến một buổi tối nọ...

  -Chị,ta nhìn thấy một con nô ɭệ tóc vàng.Ta chưa thấy người Ai Cập nào như vậy cả.Nhưng ta để vụt mất nó rồi,chị.

Menfuisu hớn hở ra mặt.Carol đã tới rồi,"cô gái sông Nile" mà thần dân Ai Cập yêu quý.


  "Người chị như ta sắp bị cho ra rìa rồi đây."

  -Rồi bệ hạ sẽ gặp lại con bé thôi.-Asisu vẫn không rời mắt khỏi cuộn giấy.

  -Thật sao,chị?Làm sao chị biết?

  -Người không tin ta sao?Chính thần linh đã nói cho ta biết.-Asisu đã biết chuyện này từ lâu,mọi tình tiết nàng đều thuộc làu làu.

  -Không không,ta rất nóng lòng muốn bắt nó về đây.

  -Menfuisu,đối xử với phụ nữ lúc phải ôn nhu,lúc phải cứng rắn.

  -Nhưng cô ta là nô ɭệ,còn ta là Pharaoh mà?

  "Hờ hờ,ngươi đích thị là một tên đầu gỗ mà."-Nàng nhủ thầm trong bụng.

  -Ngươi nên đi cầu nguyện với thần Ra thì hơn.Có ích hơn là nghe ta nói chuyện.

  -Chị,khi nào thần báo hiệu về cô ta hãy đến nói cho ta ngay.-Menfuisu quay người đi mất.

  "Ta không tin nó làm hoàng đế được 3 năm.Cái tính cách không khác tí nào.Hấp tấp."-Asisu bĩu môi.


  -Lệnh bà,tại sao người lại nói cho hoàng đế về con nô ɭệ đó?-Ari lên tiếng.

  -Có vấn đề gì sao?-Asisu nhướng mày.

  -Bệ hạ có vẻ rất để ý nó.Bệ hạ sẽ ghẻ lạnh với người mất.Chẳng phải người rất yêu bệ hạ sao?

  -Ta không thích nó nữa,được chứ?Khi con bé tóc vàng đó xuất hiện,nó sẽ quên ta nhanh thôi.

  -Nhưng nó chỉ là một con nô ɭệ còn người là nữ hoàng thưa lệnh bà.

  -Dù ta có tốt hơn nó bao nhiêu đi nữa thì mãi mãi vẫn sẽ không trở thành Hoàng phi được.Con bé mới là người được thần linh chọn,ai cũng sẽ nói như vậy.

  -Lệnh bà...

  -Thôi,không sao không sao,đâu phải chỉ có Menfuisu đàn ông.Muốn bao nhiêu nam nhân mà chẳng được?

  -Nữ hoàng,sao người có thể nói ra những lời này chứ,bị người khác nghe thấy phải làm sao?

  -Làm sao?Bọn họ gϊếŧ ta được sao?-Nàng lơ đãng cắn một miếng bánh.


  -Lệnh bà,tuy là vậy nhưng mà...

  -Lệnh bà gì chứ,gọi tỷ tỷ.

  -Cái này...có hơi không phải phép.-Eri gãi má.

  -Không sao không sao,có ta ở đây mà các ngươi lo gì.Mau,gọi tỷ tỷ.

  -Vâng,tỷ tỷ.

  Nội tâm Asisu lúc này:"Được gọi là tỷ tỷ thật là sảng khoái!"

  -Được rồi,lui lui ra đi.

_____________________________________________________________

  Không cần đợi Asisu báo hiệu,Menfuisu cũng tìm dược Carol.Tình tiết không khác truyện là mấy,chỉ có điều Asisu bây giờ không nháo lên hay thù ghét Carol.Ngược lại,nàng còn giống như trút được gánh nặng bấy lâu nay.

  Ai cũng ngạc nhiên vì cô gái tóc vàng,lại còn bất ngờ hơn nữa khi Asisu hôm nay điềm tĩnh đến lạ thường.Bọn họ đều nghĩ nàng vì sốc mà chết tâm rồi,vốn dĩ trước kia hoàng phi được định sẵn là Asisu.Nay hoàng đế lại mang một cô gái về khác gì từ hôn nàng.Nhưng sự nghi ngờ đó bị phủi sạch trơn khi trong yến tiệc hôm đó nàng rất vui vẻ,thậm chí còn bắt chuyện cùng Carol.
-Carol Rido.-Asisu thì thầm.

Đôi mắt xanh của Carol bỗng mở to.

-Asisu?

Xem phản ứng thì có lẽ chính Asisu 7 năm qua đã đưa Carol đến đây.

-Suỵtttt.Gọi là tỷ tỷ.Bất ngờ sao?-Asisu để tay lên miệng ra hiệu im lặng.

Carol chỉ biết khẽ gật đầu.

-Ta không phải người đưa em đến đây.Tin hay không thì tùy.

Đôi mắt màu xanh lại lần nữa trợn tròn.

-Ngoan ngoãn một chút sẽ không chịu khổ.

-Nhưng chị Asisu,có một tên bệnh hoạn ở đây rồi còn tự xưng là hoàng đế gì nữa....

-Nó là hoàng đế Ai Cập,ta là tỷ của nó-nữ hoàng Ai Cập.Carol,đã đến rồi thì nên ở lại.Em đi rồi,Menfuisu biết làm sao?Nó sẽ trách cứ ta mất.Nào,giờ ngoan ngoãn nghe lời,nhất định một ngày không xa sẽ đưa em trở lại hiện đại.

Carol vui vẻ trở lại,ngồi bên cạnh Menfuisu như một con mèo nhỏ.Người ngoài nhìn vào đều thấy được hai người rất hòa thuận.Chỉ có một số người thấy nghi hoặc với tình cảnh đó.
-Lệnh bà,thỉnh ở lại.- Giọng nói khàn vang lên.

-Tể tướng,tiệc đã tàn rồi,có chuyện gì sao?

-Xin người nhường vị trí hoàng phi lại cho cô gái đó.-Imhotep cúi người.

-Ây ây ây,tể tướng,ông mau đứng lên.Ta muốn làm hoàng phi khi nào chứ!

-Chẳng phải trong lễ đăng cơ người đã...

-Đó là quá khứ rồi,bây giờ ta có người mình thích rồi.-Mặc dù là nói dối nhưng cũng rất hợp lý.

Imhotep vẫn nhìn chằm chằm vào Asisu.Đúng là càng già thì sự đa nghi càng cao mà.

-Cũng không còn sớm nữa,tể tướng mau về nghỉ ngơi.Ta đi trước.

Lựa chọn rời đi trước lúc nào cũng có lợi,nhất là vào những tình huống khó xử như thế này.Asisu bước nhanh qua những hành lang,Ari và Eri đã về tẩm điện từ sớm để dọn dẹp.

  Ánh sáng lập lòe chiếu vào mắt Asisu,là tẩm điện Carol vừa được phân cho.Vừa hay Asisu đang buồn chán,vào thăm chút cũng không tệ.Nàng nhẹ nhàng bước vào.Carol đang ngồi trên ghế liền bật dậy.
-Asisu,van chị,cho tôi về đi.-Carol nước mắt bắt đầu chảy.

Asisu ngồi xổm xuống,nâng cằm Carol lên.Mắt đối mắt.

-Nghe này Carol,mặc dù thân xác này đưa cô tới đây nhưng ta không biết cách đưa cô trở lại.Nín khóc và đứng lên nói chuyện.

Carol im bặt,vội lau nước mắt,đúng là lá gan bé,Asisu không khỏi phì cười.Nàng nhẹ nhàng nằm nghiêng trên ghế quý phi,hai mắt hơi nhắm lại.

-Em rồi cũng sẽ yêu Menfuisu thôi.

-Chị Asisu,làm sao có thể?

-Suỵttt,đừng vội kết luận chứ.

Không khí tiếp tục im lặng.

-Chẳng qua hôm nay ta bị lạc nên mới tới điện của em.Cho nên là...Carol tiểu thư không ngại chia sẻ giường của mình chứ.-Một lời nói dối trắng trợn

Không đợi cho Carol trả lời Asisu đã phân phó người đi thông báo cho Eri và Ari rằng nàng sẽ không về tối nay,thuận tiện sai người chuẩn bị nước tắm.
-Carol,ngươi cũng đã đến đây rồi,sau này có thể coi ta như tỷ tỷ mà dẹp bỏ mọi hiềm nghi.Hơn nữa,Menfuisu cũng rất thích ngươi,tại sao không an phận mà sống ở đây?

-Tỷ...tỷ tỷ.Ở nhà tôi còn ca ca và ba nữa.Mọi người sẽ lo lắng,tôi phải trở về.-Carol lắc đầu.

-Ngươi định về bằng cách nào?-Asisu đung đưa chân.

-...Không biết.

-Ta cũng không biết.-Asisu thản nhiên.

-Lệnh bà,tiểu thư,nước tắm đã chuẩn bị xong.

-Rồi rồi,ta tới ngay.Carol,chuyện ta vừa nói,em có thể suy xét lại.

 

 

 

 

   

 

 

 

  

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi