ĐỆ NHẤT NƯƠNG TỬ


Tiểu Đào ở trạm dịch đợi khoảng nửa giờ mới thấy Tô Thất Thất và Nguyễn Lương Ngọc từ xa dần dần tiến lại gần.

Nàng đã mua xong xe ngựa, đêm qua hưng phấn quá mức nên sớm hôm nay khi trời còn chưa sáng đã hứng khởi tràn trề chạy đến trạm dịch, vừa nghĩ đến việc sắp được gặp được nam tử mà mình thương thương nhớ nhớ, trong lòng nàng vừa hưng phấn lại vừa lo âu.
Lúc này, trên người nàng mặc quần áo, chân đi giày ống, trâm cài tóc, tất cả đều là những thứ nàng nhiều năm qua vất vả tận lực tích lũy.

Những thứ này chẳng qua là phục sức thường ngày của nữ nhân, nhưng đối với nàng mà nói, tất cả đều do nàng để dành tiền mua.
Nàng muốn lộ vẻ tốt nhất của bản thân trước mặt người kia.
Cho dù, hắn có lẽ chẳng thèm nhìn mình một cái.
Quần áo của Tiểu Đào phần lớn là của khách điếm vứt bỏ, nàng nhặt về, khâu vá sửa chữa, y phục khó tránh xuất hiện miếng vá.

Nhưng hôm nay nàng mặc quần áo mới tinh, dựa lưng trên xe ngựa, nhìn nghiêng một bên mặt khó tránh khiến người khác có cảm giác động lòng.
Cũng không phải lộng lẫy tươi đẹp thường thấy như những nữ nhân bình thường khác, ở nàng toát lên một sắc thái tự tin.
Toàn thân nàng dào dạt khát khao.
Khi Tô Thất Thất đến gần, nàng linh hoạt nhảy từ xe ngựa xuống.
“Thất Thất tỷ, xe ngựa này được chứ? Muội biết ông chủ trạm dịch, ông ta chỉ thu muội hai mươi lượng, ừm, cái này là bạc còn dư.” Tiểu Đào lấy bạc vụn đưa cho Tô Thất Thất, xe ngựa do Tô Thất Thất mua, bắt đầu coi như tốt rồi.
Tô Thất Thất không đưa tay nhận, “Bạc này muội cất đi, trên đường đi chúng ta cũng cần tiêu xài.” Tự tin trên người Tiểu Đào hòa cùng ánh mặt trời khiến cho nàng có cảm giác thân thuộc.
Nàng đột nhiên có chút sợ hãi ánh sáng hy vọng cuối cùng trên người Tiểu Đào cuối cùng sẽ có một ngày biến mất.
“Vậy cũng được, Nguyễn công tử, Thất Thất tỷ, chúng ta lên đường thôi.”
Tiểu Đào nhìn Nguyễn Lương Ngọc và Tô Thất Thất, nét cười rực rỡ, nàng vô cùng khao khát sớm có ngày đến Ất Lan thành, mấy năm trước nàng đã bắt đầu tưởng tượng gặp gỡ chàng thiếu niên kia, không biết hắn có thay đổi không, nhưng nhất định sẽ luôn anh tuấn như thế.
Người xuất sắc như vậy, nàng chỉ có thể xa xa liếc nhìn cũng đủ hài lòng.
Tô Thất Thất cau mày, Tiểu Đào càng vui ra mặt, trong lòng nàng càng lo âu.
Cung Hách Liên là loại người gì, nàng là người biết rõ nhất.
“Ta đến đánh xe.” Nguyễn Lương Ngọc đã ngồi trước xe ngựa, hắn đưa tay ra, tỏ ý muốn kéo Thất Thất lên.
Tô Thất Thất cảm thấy mình không yếu đuối tới mức này, nhưng mà khi Nguyễn Lương Ngọc có ý tốt, nàng để tay đặt vào lòng tay hắn.

Nguyễn Lương Ngọc hơi dùng sức một chút liền kéo Tô Thất Thất lên.
Tiểu Đào nhìn Nguyễn Lương Ngọc và Tô Thất Thất, nàng luôn cảm thấy giữa họ có chút quái dị.
Nhưng rốt cuộc lạ ở chỗ nào nàng lại không nói được.
Xe ngựa đi không nhanh, Nguyễn Lương Ngọc vì nghĩ cho Tô Thất Thất, dọc đường đi tận lực cầm dây ổn định chạy trên mặt đường, ngược lại Tiểu Đào mặt có vẻ đầy sốt ruột, tựa hồ hận không được bay ngay đến Ất Lan thành.

Thỉnh thoảng nàng ta nhìn quanh phong cảnh phía ngoài, sau một hồi lại khẩn trương kéo kéo quần và vạt áo, ngón tay theo bản năng vuốt vuốt như bị gió làm rối tóc.
Tô Thất Thất muốn nói gì đó, nhưng thấy Tiểu Đào thần sắc không yên, cái gì cũng không nói được.
Người nàng ta ở đây nhưng có lẽ lòng đã sớm bay đến Ất Lan thành rồi, còn mình, lúc này có thể nói gì đây.
Cho dù nói gì đi nữa, nàng ta làm sao nghe lọt.
“Thất Thất tỷ, muội có chút hồi hộp.” Tiểu Đào nóng lòng, cuối cùng không kiềm chế mở miệng.

“Thật ra thì cũng không có gì, cứ coi như là người lạ từng quen là tốt rồi.”
Nghe vậy Tiểu Đào lập tức phản bác, “Làm sao có thể là người lạ được chứ, huynh ấy ở trong mộng muội mười mấy năm đấy! Muội ngày lẫn đêm đều mong ngóng được nhìn thấy huynh ấy, Thất Thất tỷ, muội cố gắng như vậy vì một lòng muốn thấy mặt huynh ấy, muội muốn nói tâm ý của muội cho huynh ấy nghe, muội chỉ biết thích một mình huynh ấy thôi.

Nếu tỷ gặp được người mình thích, tỷ có thể coi là người lạ sao!”
Tô Thất Thất nhìn nàng một cái, không định tranh luận, “Tỷ cũng chưa nói rằng hắn không tốt.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Như đi trong gió lạnh, Nguyễn Lương Ngọc mặt đầy trầm tư, hắn không khỏi muốn hỏi, Thất Thất có phải thấy Cung Hách Liên tốt không, hắn làm vậy có phải đang đem Thất Thất dâng cho đối phương không.
Hắn càng nghĩ càng phiền não, hận không lập tức đi giết chết Cung Hách Liên.

Hắn tâm niệm, mình đối với Thất Thất tốt như vậy, nàng nhất định thích mình, nàng nói Cung Hách Liên cũng không phải là không tốt, nói không chừng chính là nói hắn rất xấu rất xấu.
Vừa nghĩ như thế, tâm tình quả nhiên khá hơn ít nhiều.
Thân thể Tô Thất Thất khỏe lên không ít, hôm nay không xuất hiện trạng thái mềm nhũn vô lực nữa.

Xe ngựa đi trên đường, phong cảnh dọc đường lướt nhanh qua.

Tuy Nguyễn Lương Ngọc đánh xe rất ổn nhưng Tô Thất Thất dần cảm thấy mệt nhọc, liền tùy ý dựa vào xe ngựa, định chợp mắt một lát thôi, ai ngờ mới đó đã ngủ.
Lúc Tô Thất Thất tỉnh lại đã không thấy Tiểu Đào trên xe ngựa, nàng mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện bên ngoài xe, lười đứng dậy, cứ như vậy nàng chỉ cần dựa vào xe ngựa, lẳng lặng nghe người bên ngoài nói.
Nguyễn Lương Ngọc đương nhiên không nghĩ tới việc Tô Thất Thất có thể nghe thấy hắn nói, hắn đang kể khổ.
“Tiểu Đào, ta rất ghét Ất Lan thành.”
“Tại sao? Ta thích nhất chính là Ất Lan thành.”
“Bởi vì nơi đó có người Thất Thất thích, ngươi nói xem lỡ như nàng bị đoạt mất thì làm sao đây!”
“Nhưng Thất Thất tỷ không phải thích huynh sao?”
“Lỡ như Thất Thất không thích ta thì làm thế nào? Ta cảm thấy nàng ấy hình như không phải rất thích ta.”
“Nguyễn công tử, huynh không hỏi Thất Thất tỷ về vấn đề này sao?”
“Ai, lỡ ta vừa mở miệng nàng lại bảo ta rời đi thì làm thế nào, aizzz, mặc dù ta cũng sẽ không rời đi, nhưng ta vừa thấy Thất Thất thì đã không dám hỏi, nếu nàng cho rằng ta không tin nàng thì làm thế nào.”
Tiểu Đào suy nghĩ một chút, “Nguyễn công tử, không bằng ta giúp huynh hỏi thử Thất tỷ?”
“Không được! Cô cũng không thể hỏi! Thất Thất rất thông minh, nàng nhất định sẽ đoán được.

Hay là cô nói một chút đi, nếu như nàng không muốn thì ta làm thế nào đây?”
Tiểu Đào đầu đầy khổ não, “Nguyễn công tử, cái này… Ta cũng không biết.”
“Tối hôm qua ta còn mơ thấy Thất Thất cùng người kia bái đường thành thân, cô nói giấc mơ sẽ không thể trở thành sự thực chứ?”
“Đại khái là… không thể nào.”
“…” Tô Thất Thất tựa vào xe ngựa, không lời đáp, chỉ là nàng nghe thấy giọng của Nguyễn Lương Ngọc thì tựa như đã có thể nhìn thấy biểu tình của hắn lúc này chính là đang bất mãn buồn bực, khó trách người này tối qua lúc ăn cơm tối không nói một lời, sáng sớm hôm nay lại không lanh chanh như mọi khi, thì ra nguyên do chính là vì cái này, vì sợ mình sẽ hời hợt hắn nên không dám chính miệng hỏi.

Càng không thể hỏi, trong lòng sợ là càng bất an, thừa dịp mình ngủ say, kéo Tiểu Đào ra ngoài trút bầu tâm sự.
Nguyễn Lương Ngọc, thế mà hắn có thể nghĩ ra được.

Lại mơ thấy mình bái đường thành thân với Cung Hách Liên? Nhưng mà hắn cũng thật là ngây thơ khả ái.
Hắn cho rằng mình đang đùa giỡn sao? Tô Thất Thất nhếch nhếch môi, nếu nàng bằng lòng Nguyễn Lương Ngọc thì sẽ một lòng một dạ thích hắn, không có lăng nhăng, nếu như vậy còn chưa đủ, thì cũng chỉ có thể một mực cố gắng.
Có lẽ bây giờ mình yêu chưa đủ, nhưng ít ra mình đồng ý về sau sẽ luôn luôn ở chung với một người là hắn.
Còn Cung Hách Liên, suy đoán thật buồn cười, trên đời này sợ là chỉ có một mình Nguyễn Lương Ngọc có thể nghĩ ra được.
Nàng nhàn nhã nghe hồi lâu, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ mơn trớn quét qua.

Nguyễn Lương Ngọc nói một lúc, vừa phát ra tiếng than thở thật dài, Tiểu Đào ở một bên đi không được, ở cũng không xong, nàng cảm thấy vị Nguyễn công tử này nhất định cực kỳ thích Thất Thất tỷ, nàng hẳn nên an ủi, nhưng lại chẳng tìm ra câu nào để nói, vừa nghĩ tới vị Thất Thất tỷ lãnh lãnh đạm đạm kia, nàng cũng không đoán ra tâm tư đối phương.
Sau đó, Tiểu Đào lại nghĩ tới mình mấy năm trước từng gặp một thiếu niên, ngày mai hắn lấy vợ, khi gặp lại mình ở trong đám người hỗn loạn, si si ngốc ngốc nhìn bóng dáng của hắn, mà trong mắt hắn, từ đầu tới cuối mãi không xuất hiện hình bóng của mình.
Vì vậy, dừng lại bên trên xe ngựa, Tô Thất Thất nghe Nguyễn Lương Ngọc và Tiểu Đào thở dài liên tiếp.
Nàng rốt cuộc không thể nhịn được phát ra âm thanh, giả vờ như vừa mới tỉnh dậy, quả nhiên, chốc lát sau, Nguyễn Lương Ngọc đã vén rèm.
“Thất Thất, cuối cùng nàng đã thức, chúng ta đi ăn gì nhé?” Nguyễn Lương Ngọc cười hoàn mỹ.
Tô Thất Thất không thấy trên mặt hắn chút xíu phiền muộn nào, nàng đi ra xe ngựa mới phát hiện giờ này họ đang ngừng bên cạnh một tiệm trà, hai người chờ ở một bên xe ngựa chắc là sớm đã có ý định ăn gì đó.
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Tô Thất Thất theo hai người đi về phía tiệm trà kia, làm như vô tình hỏi.
Mắt Nguyễn Lương Ngọc xẹt qua một tia bối rối, thử dò xét hỏi, “Thất Thất, nàng nghe được gì sao?” Nàng sẽ không cảm thấy mình hẹp hòi quá chứ.
“Ta cũng chỉ nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, không nghe rõ nên muốn hỏi một chút.
“Không, không có gì đâu.” Nguyễn Lương Ngọc liền nói.
Tô Thất Thất dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn, sau đó lại chuyển tới trên người Tiểu Đào.

Tiểu Đào nhất thời khẩn trương, Tô Thất Thất lúc này mới khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Nếu như mình âm thầm hỏi Tiểu Đào, nàng ấy đương nhiên sẽ nói sự thật cho mình biết, Nguyễn Lương Ngọc tính nhầm rồi! Hắn không biết rằng cho đến bây giờ Tiểu chưa từng nói dối sao!
Về chuyện này là Tô Thất Thất nghe ông chủ Hoa nói nên không sai được.
Quán trà này chẳng qua là được dựng lên từ một gian nhà lá đơn sơ, có chút thô sơ.

Dưới lều trà tùy tiện đặt những chiếc bàn vuông màu đen ở cả bốn góc, trên bàn để một bình trà, để khách có thể tự ý uống thoải mái.

Lúc này đã vãn giờ trà, chỉ còn lác đác năm sáu người đàn ông ngồi, thấy Nguyễn Lương Ngọc đi ba người, trừ chủ tiệm, chẳng có ai buồn ghé mắt nhìn sang.
Nguyễn Lương Ngọc nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bàn trà ở bốn góc đều có người ngồi, chỗ rộng rãi nhất không nghi ngờ chính là cái phía bên phải, nơi đó vẻn vẹn chỉ có một tên xương cốt gầy gò ngồi, mặt mũi thanh tú.

Là đàn ông, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ nhận ra đây rõ ràng là một người nữ giả nam.
Tô Thất Thất cũng không thèm nhìn lập tức đi về phía cái bàn đó, ba người bọn họ vừa vặn chen kín bàn.
“Ba vị này, các vị muốn dùng gì?” Ông chủ sau khi chờ ba người ngồi xuống, mặt tươi cười hỏi.
“Ba tô mì thịt bò.” Nguyễn Lương Ngọc tùy tiện nói.
Tiệm trà tuy được đặt tên là Trà quán, nhưng cũng không chỉ bán nước trà.


Đường này thông với đường vào Ất Lan thành, mặc dù có vẻ hẻo lánh nhưng người lui tới cũng không ít.
Mì thịt bò nhanh chóng được đem lên, Nguyễn Lương Ngọc chọn bát có thịt bò nhiều nhất đặt trước Tô Thất Thất, sau đó lại rút một đôi đũa đưa tới tay nàng, động tác tự nhiên mà thuần thục, không mảy may cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Tiểu Đào lại thấy mất tự nhiên quay mặt đi.
Tô Thất Thất bất đắc dĩ nhận lấy, ngón tay nàng đặt trên đôi đũa, nhưng Nguyễn Lương Ngọc lại không buông tay.

Nàng đành phải ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Lương Ngọc, sau đó hắn viết vào lòng bàn tay nàng mấy chữ, rồi nhanh chóng thu tay về.
“Ta đi một lát sẽ quay lại.” Hắn viết.
Tô Thất Thất di chuyển ánh mắt, nàng cũng đã nhận ra điều gì đó.

Hiện tại không thể bứt dây động rừng, nàng bình tĩnh dùng đũa thả lỏng cơ mặt, âm thầm nhìn Nguyễn Lương Ngọc với một ánh mắt ta hiểu rồi.
Nguyễn Lương Ngọc đã sớm chú ý.

Dựa vào thân thủ của hắn, không thể nào ngay cả người theo sau lưng cũng không biết, nhưng hắn chưa có tính toán gì, người nọ chẳng qua đi theo dọc đường chưa hề xuất thủ.
Hắn tựa như đang đợi Nguyễn Lương Ngọc chủ động đánh trước.
Nhưng bây giờ Nguyễn Lương Ngọc đã chờ không được nữa, Tô Thất Thất đã tỉnh, mà ở trong tiệm trà này dưới ánh mắt của mọi người, chắc hẳn sẽ không có người nhân cơ hội đánh lén, hắn nhất định phải đi giải quyết chuyện đó phiền phức một cách âm thầm, nếu mục tiêu của người kia là mình thì tốt rồi, nhưng nếu mục tiêu của người đó là Tô Thất Thất, mình nhất định không thể đề phòng được.
Hắn không thể mặc kệ không để ý tới, như vậy Tô Thất Thất sẽ rất nguy hiểm, cho nên nếu người nọ một mực không ra tay, hắn chỉ có thể tự động tìm tới cửa.
Từ sau ngày Tô Cơ đưa quýt liền biến mất không thấy, cũng không biết đã đi đâu.
Nguyễn Lương Ngọc đứng dậy đi về phía xe ngựa, hắn làm ra vẻ rất tự nhiên, giống như có thứ gì sót lại bên trong xe ngựa, nhưng lúc đến gần xe ngựa, hắn vận nội lực, viên đá trong tay trong nháy mắt bắn ra, ngay lúc bắn ra kia, có một bóng người thấp thoáng một cái rồi lập tức nhanh chóng chạy bay ra xa.
Nguyễn Lương Ngọc nào để mặc hắn ta rời đi, một khi đã chắc chắn mục tiêu, hắn lập tức thi triển nội công, bóng người thoáng một cái bỗng biến mất trước mặt mọi người.
Người nọ vận hắc y, khinh công vô cùng lợi hại, thân pháp quỷ dị, Nguyễn Lương Ngọc trong chốc lát cũng không đuổi theo kịp, chỉ là hắn đã từng gặp qua thân pháp này rồi.
Khải Uyên điện.
Hắc y, Ngọc Diện Thiết La Tiêu Hàn.
“Ngọc Diện Thiết La, không nghĩ là ngươi chỉ biết chạy trốn!” Nguyễn Lương Ngọc chế nhạo.
Tiêu Hàn cũng không định giấu giếm thân phận, nghe vậy nhón mũi chân một cái, khó khăn lắm mới dừng lại trên nhánh cây, nhìn từ xa rồi đến Nguyễn Lương Ngọc.

Hắn ta mang mặt nạ bằng ngọc che nửa bên mặt, đôi mắt lạnh như băng không nhìn thấy một chút tình cảm gì.
“Nguyễn Cung chủ.” Tiêu Hàn lạnh lùng nói, “Đã lâu không gặp.”
Nguyễn Lương Ngọc cũng cười, “Tiêu Hàn, đừng nói là Khải Uyên điện phái ngươi tới.” Mới một năm trước, Tiêu Hàn là bại tướng dưới tay hắn.
“Nguyễn Cung chủ hiểu lầm rồi, Tiêu mỗ chẳng qua đến để chuyển lời, cũng không có ý khiêu khích.”
Nguyễn Lương Ngọc không khỏi cau mày, “Nói!”
“Linh đại nhân nói, tuy không có ai có thể địch lại Nguyễn Cung chủ, nhưng cũng không phải không có điểm yếu nào, nếu kết quan hệ, đối với nhau đều là lựa chọn có lợi.” Tiêu Hàn mặt không cảm xúc mở miệng.
Uy hiếp! Thật trắng trợn.

Uy hiếp trắng trợn!
Nguyễn Lương Ngọc lại cười, tuy là cười mà nụ cười ở môi lạnh đến mức cực độ, như đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Chủ nhân của Linh Vũ điện quả thật không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, Nguyễn Lương Ngọc xin thụ giáo.”
Lúc nói xong hắn liền mau chóng rời đi, nội lực thi triển tới mức tận cùng, cuồng phong bên tai gào thét, nhưng vẫn không đủ! Còn chưa đủ! Xa như thế vẫn chưa đủ!
Tô Thất Thất gặp nguy hiểm! Hắn trúng kế rồi! Lúc đó hắn bỏ gần tìm xa mà quên mất Tô Thất Thất sẽ bị người khác đe dọa.
Linh Vũ đang cảnh cáo mình, nếu không phối hợp với Khải Uyên điện, bọn họ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Tô Thất Thất chẳng qua chỉ là một cảnh cáo mà thôi.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng hận đã không thể diệt trừ Khải Uyên điện đến thế!
Sâu chuỗi lại tất cả, hắn chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hơi thở và cơ thể có chút rối loạn, hắn không có lòng dạ nào điều hòa, hắn chỉ nghĩ tới hai chuyện.
Hắn nhất định phải gặp Tô Thất Thất, nàng không thể xảy ra chuyện!
Hắn nhất định phải xóa sạch Khải Uyên điện, nhất định bắt bọn họ phải trả giá thật lớn!

Rốt cuộc cũng đến tiệm trà, hắn cảm giác hơi thở lộn nhào trong cơ thể, cơ hồ hợp tất cả nội lực chạy như điên, khinh công của hắn chưa bao giờ đạt đến cảnh giới như vậy, nhưng mà vẫn chậm là sao.
Tô Thất Thất tựa vào cạnh bàn, quần áo tràn đầy máu tươi, ngay cả ngón tay cũng nhuộm đầy máu.

Cái tên nữ phẫn nam trang kia cầm một thanh trường kiếm trên tay, thanh trường kiếm đặt ở cổ nàng, tựa như chỉ cần thoáng động đậy một cái cũng sẽ mất mạng.
Nguyễn Lương Ngọc chưa bao giờ hốt hoảng như bây giờ.

Tô Thất Thất khắp người đều là máu, hắn cảm thấy một dòng máu nóng hung ác cuồn cuộn trong người, hắn như điên lên lấy tay nắm thanh trường kiếm kia, không ai thấy rõ bóng người hắn, hắn cầm đầu nhọn kiếm sắc trên tay, máu đỏ từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, nhưng hắn như không có cảm giác chút nào, bàn tay dùng sức, gắng gượng bẻ gãy thanh trường kiếm kia, tay kia cầm nửa câu đoản kiếm, mặc cho máu như vậy đâm thẳng vào thân thể người nữ nhân kia.
Động tác hắn quá nhanh, nữ nhân đó chỉ kịp che ngực té ngã trên mặt đất.

Sau đó được mọi người chú ý tới, bọn họ biết người này, khi thấy hắn, bọn họ đều biết, kế hoạch đã thất bại.
Vô Hoa thập nhị cung chủ Nguyễn Lương Ngọc, một năm trước chinh phạt ma giáo, lúc hắn ở Chung Nam sơn, một mình độc chiến trên trăm cao thủ võ lâm, cả người tàn nhẫn đến nghịch thiên đã gây ấn tượng sâu đậm trong lòng tất cả mọi người tham gia trận chiến chinh phạt.
“Chúng ta đi!” Ra lệnh một tiếng, không ai chú ý đến một cô gái đã chết, tất cả mọi người đều toàn lực rút lui.
Nguyễn Lương Ngọc còn định đuổi theo, nhưng ngón tay lại bị một bàn tay nắm lấy.

Hắn quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt bức thiết của Tô Thất Thất.
“Thất Thất, nàng thế nào rồi?” Nguyễn Lương Ngọc ngồi xuống, kinh hãi nhìn máu trên người Tô Thất Thất, thậm chí không dám chạm tay vào, sợ khi vừa chạm vào thì nàng sẽ biến mất không tìm thấy nữa.
Nguyễn Lương Ngọc chưa từng sợ hãi như vậy trong nhiều năm, bất luận gặp phải chuyện gì hắn cũng chưa từng sợ, đây là lần đầu tiên hắn biết, vốn dĩ sợ hãi thật sự đáng sợ đến mức đó.
“Không phải ta, Tiểu Đào, nàng, nàng…!” Tô Thất Thất nắm lấy tay Nguyễn Lương Ngọc, không để ý mọi thứ xông đến.
Sốt ruột, luống cuống, nàng nhìn giống như bị ma nhập vậy.
Nguyễn Lương Ngọc lúc này mới chú ý tới Tiểu Đào đã hôn mê ở bên cạnh, trên người nàng ta còn cắm một thanh kiếm, cô gái hiền lành này nắm thật chặt thanh kiếm, tựa như để bảo vệ cái gì đó.
“Tiểu Đào, nàng vì cứu ta…” Tô Thất Thất bất lực tê liệt ngã sang một bên.

Nàng lẳng lặng nhìn Tiểu Đào, tầm mắt mông lung, nàng bỗng nhiên lấy tay che kín mắt, không dám nhìn người kia nữa.
“Thất Thất…” Nguyễn Lương Ngọc nhìn vào Tô Thất Thất đang đắm trim trong bi thương, hắn đưa tay ra, dịu dàng ôm người kia vào lồng ngực.

Tô Thất Thất không chống cự, nàng mím chặt môi, nước mắt nóng bỏng lăn xuống môi, cay đắng khiến nàng điên cuồng.
Nàng vẫn cho là, mình sẽ không phải dính vào bất kỳ chuyện gì nữa, nàng một lòng giấu, cho là như vậy thì không cần mắc nợ bất kỳ người nào nữa.
Nàng rõ ràng cái gì cũng không làm, tại sao có người lại nhắm vào! Bản thân mình chết là được, đúng người đúng tội, nhưng Tiểu Đào thì sao, tại sao hết lần này tới lần khác người chết lại là nàng ấy!
“Tiểu Đào nói, cô ấy khổ cực tích góp tiền mười mấy năm chính là vì để đến Ất Lan thành gặp người ấy một lần.

Cô ấy nói chỉ cần gặp một lần thôi cũng thỏa mãn, bất cứ điều gì cô ấy cũng không cần.”
“Cô ấy còn có tâm nguyện! Tâm nguyện đơn giản như vậy, cô ấy còn nói với ta, cô ấy rất hồi hộp, cô ấy nói cô biết người kia sẽ không chú ý tới mình, cô ấy nói cô chỉ muốn đem tình cảm của mình nói hết cho hắn nghe thôi.”
“Ngươi nhìn thấy không? Cô ấy mặc bộ đồ mới, cô ấy nói đây là tất cả những gì nàng tích góp, cô ấy phải bày ra trướ mắt người đó bộ dạng tốt nhất của mình, cô ấy chưa bao giờ nói dối, ông chủ Hoa còn nói với ta cô ấy là một cô gái hiền lành đơn thuần, còn nói sau này nếu ai cưới được cô ấy có thể coi là đã tích phúc mấy đời.”
Tô Thất Thất hạ giọng thấp khẽ mở miệng, nàng cảm thấy giọng mình bị khàn cả rồi, nhưng vẫn không thể không nói, nàng không có cách nào đối mặt, một người vì nàng mà chết, một cô gái lương thiện tốt đẹp cũng vì nàng mà chết.
“Không phải nàng sai, Thất Thất, không phải nàng sai.” Nguyễn Lương Ngọc lấy ngón tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua tóc của Tô Thất Thất, nhẹ giọng an ủi.
Trước đây không lâu, hắn vẫn còn ở cùng Tiểu Đào kể khổ, người còn đang mỉm cười, nàng ta nói, Nguyễn công tử, không bằng ta giúp huynh nói với Thất Thất tỷ.
Gặp lại, hết thảy lại thành như vậy.
Tô Thất Thất cúi đầu, ngón tay nàng siết chặt lòng bàn tay, đè nén cảm giác áy náy nặng nề này.
“Chúng ta đưa nàng tới Ất Lan thành, thay nàng thực hiện tâm nguyện cuối cùng.” Hồi lâu sau, Tô Thất Thất thấp giọng nói.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn Tiểu Đào, ngón tay vuốt mắt nàng ấy, con ngươi sáng ngời kia cũng sẽ không được gặp lại nữa, hắn nói, “Được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi