ĐỆ NHẤT NƯƠNG TỬ


Bảy tháng sau
Sông Vấn Thủy, U Vân Cốc
Làn gió ấm áp thổi nhẹ, xuyên qua song cửa sổ hé mở, len vào bên trong nội thất ấm áp, cây liễu mới nảy mầm, dấu hiệu của trời đông giá rét đã qua, ý xuân dạt dào, là lúc ngắm hoa du cảnh.
Thiếu niên bọc trường bào lông chồn ấm áp như lúc trước, tựa nửa người vào phía cửa sổ, đã lâu không xuống giường, thoáng lại gần một lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, tóc đen như mực vẫn chưa buộc lên, tùy ý xõa trên đầu vai giống như thác nước đổ xuống, bên tai là chiếc khuyên màu đen, làm thiếu niên gầy gò thêm vài phần tà mị.

Xương ngón tay thon dài mà mảnh khảnh, bám chặc trên cửa sổ khảm hoa văn, ánh mắt dừng ở hoa viên đầy hoa thơm chim hót bên ngoài cửa sổ, hình ảnh ấm áp không thể chán ghét được.
Còn có thể thấy mùa xuân, thật tốt.
“Công tử …” đột nhiên, tiếng kêu sợ hãi ngoài cửa vang lên, nha hoàn hoảng sợ làm chậu nước trong tay rơi xuống ở đất, Nguyễn Lương Ngọc còn chưa lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy nha hoàn chạy đi.
Hắn thích ý thưởng thức cảnh đẹp, mùa đông lạnh như băng ấy, làm sao lại cảm thấy dài như thế.
Quả thực không lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vàng trên hành lang ngoài cửa truyền đến.
Người lọt vào tầm mắt đầu tiên, là Tô Thất Thất.
Nàng mặc quần áo màu hồng, nhẹ nhàng thoát tục, kết hợp là trâm gỗ cố định tóc, nàng đi tựa hồ rất vội, cho nên đứng ở cửa liền thở hổn hển, nhưng vừa ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt của Nguyễn Lương Ngọc, lại mỉm cười thật tươi.
Tô Thất Thất tiến lên vài bước, đầu tiên là kiểm tra trán Nguyễn Lương Ngọc, phát hiện vẫn chưa tốt lắm mới nói, “Chàng vừa tỉnh lại, sao không nghỉ ngơi cho tốt cái đã.”
Nguyễn Lương Ngọc giật giật cánh tay tê mỏi, thật ra vừa tỉnh lại, thân thể cũng chưa có cảm giác, “Ta cảm thấy thật khó chịu.”
Nghe vậy, Tô Thất Thất liền hoảng hốt, “Chàng khó chịu ở đâu? Không phải có di chứng gì chứ!”
Nguyễn Lương Ngọc vừa định trả lời, liền nghe thấy cạnh cửa truyền đến một tiếng gào to quái dị, “Nha đầu chết tiệt kia, Quỷ Y ta ra tay, sao có thể có di chứng!”
Tô Thất Thất bất đắc dĩ, Quỷ Y Đoan Mộc Triệt, bình sinh hận nhất là người khác nghi ngờ y thuật hắn.
“Đoan Mộc thúc thúc, đại nhân đừng chấp kể tiểu nhân mà, mau qua giúp con nhìn xem tình hình của chàng đi!” Tô Thất Thất cười lấy lòng.
Nguyễn Lương Ngọc phát hiện, lần này hắn tỉnh lại, hình như Tô Thất Thất trở nên rất thích cười, lúc nàng cười, cả người đều sáng láng.
“Tiểu tử, đem cửa sổ đóng lại, ngươi không chịu được gió đâu.” Đoan Mộc Triệt ngồi ở trước giường, sau đó lại gõ mép giường, “Mau đến đây nằm xuống, miễn cho tiểu nha đầu lại lo lắng.”
Nguyễn Lương Ngọc nghe lời nằm lên giường, vươn tay cho Quỷ Y bắt mạch, mạch tượng mặc dù hơi suy yếu nhưng đã ổn định, vì thế nói “Tiểu nha đầu, hắn không có chuyện gì nữa rồi, nhưng mà vài ngày này phải chú ý nghỉ ngơi, không có việc thì đừng đi loạn.”
Tô Thất Thất đã ngâm một ấm trà, nàng rót ra chén bạch ngọc để ở trước mặt Quỷ Y, “Đoan Mộc thúc thúc, người vất vả rồi.”
Đoan Mộc Triệt nhận chén trà, trừng mắt nhìn Tô Thất Thất, “Coi như ngươi thông minh!” Trong lúc đang thí nghiệm hắn bị Tô Thất Thất vội vàng kéo tới đây, lần thí nghiệm này chắc chắn thất bại, không sai thì phải làm lại từ đầu rồi.
Đoan Mộc Triệt nhớ tới thí nghiệm nên vội vàng rời đi, Tô Thất Thất để Nguyễn Lương Ngọc nằm trong chăn, lại duỗi tay đem chăn cẩn thận kéo từng góc, xác định không có khe hở mới yên tâm ngồi qua một bên.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn bộ dáng cẩn thận của Tô Thất Thất không khỏi nở nụ cười, “Thất Thất, ta bị thương rất nghiêm trọng sao?”
“Đúng vậy, lúc ta mang chàng đến tìm Quỷ Y, chàng đã không còn thở.”

Khi đó, bọn họ đã đi rất lâu, đến cuối cùng, Tô Thất Thất cũng không còn sức lực, hàn độc trong cơ thể nàng phát tác, Cung Hách Liên, không nghĩ đến cuối cùng, lại là Cung Hách Liên mang bọn họ đi tìm Quỷ Y.
Tay chân Nguyễn Lương Ngọc lạnh lẽo, khi đó Tô Thất Thất như cũng bị vây trong bế tắc không thể thoát ra, cho đến lúc Quỷ Y nói Nguyễn Lương Ngọc vẫn chưa chết.
Hắn không có chết, nhưng cũng có khả năng sẽ không tỉnh lại, cho nên Tô Thất Thất phải cược một ván.
“Ta ngủ bao lâu?” Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy thời gian không ngắn.
“Bảy tháng.”
Nghe vậy, Nguyễn Lương Ngọc không khỏi nhíu mày, “Lần đầu tiên ta ngủ lâu như vậy.”
Tô Thất Thất cười ” Bộ dáng chàng ngủ cũng không dễ nhìn chút nào.” Mỗi ngày nhìn Nguyễn Lương Ngọc hôn mê bất tỉnh, trong lòng luôn buồn bực không yên, cũng là đến hôm nay, mới có thể cười được.
Nguyễn Lương Ngọc bất mãn liếc nhìn nàng một cái, “Thất Thất, nàng ghét bỏ ta hả?”
“Sau này chàng đừng ngủ lâu như vậy, ta sẽ vui mừng.”
“Ta về sau sẽ ở bên nàng, nàng ngủ ta sẽ ngủ, nàng không ngủ ta cũng không ngủ.” Nguyễn Lương Ngọc thề son sắt.
Đồng sàng cộng chẩm sao? Tô Thất Thất cười cười, không nói gì.
Không khí đột nhiên có chút trầm mặc, có một chuyện, hai người đều không muốn nhắc tới, về Hoa Mị, về Tô Cơ.
“Thất Thất.” Nguyễn Lương Ngọc cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh, ngữ khí trầm thấp “Hoa Mị và Tô Cơ thế nào? Hoa Mạnh, Hoa Vịnh có khỏe không?”
“Hoa Mị bị trọng thương, lúc chúng ta mang nàng đi tìm Quỷ Y, nàng không thể kiên trì được nữa.

Tô Cơ, nàng ấy mất tích!” Tô Thất Thất biết giấu giếm không được, dựa vào sự thật nói.
Nguyễn Lương Ngọc chau mày, ngón tay không khỏi nắm chặt chăn bông, trong lòng khó chịu, “Làm sao Tô Cơ có thể mất tích?”
“Theo lời Quỷ Y nói, ngày đó Tô Cơ đem thư đưa đến tay hắn, lập tức một khắc không ngừng quay trở lại, đại khái là trên đường trở về gặp Công Tôn Ly, hai người bọn họ cùng mất tích.” Tô Thất Thất không khỏi vươn tay, cầm ngón tay dưới chăn đang nắm chặt của Nguyễn Lương Ngọc, trấn an nói, “Nguyễn Lương Ngọc, ngày mai ta với chàng đi thăm Hoa Mị đi.”
Nàng biết trong lòng Nguyễn Lương Ngọc khó chịu, hắn tất nhiên sẽ không nói ra vì sợ mình sẽ lo lắng.
“Được.” Nguyễn Lương Ngọc gật đầu.
Hoa Mị theo hắn cũng không ngắn, năm đó lúc mới gặp, Hoa Mị còn là một tiểu cô nương hồn nhiên lương thiện, người nhà của nàng trong lúc du ngoạn bị sơn tặc giết chết, nếu không phải mình kịp thời chạy đến, sợ rằng Hoa Mị cũng rơi vào tay sơn tặc, khi đó Hoa Mị còn ngay thơ hỏi một câu, “Ca ca, vì sao bọn họ phải giết phụ mẫu ta?”, Nguyễn Lương Ngọc vì chính một câu này nhất thời khó chịu, cố chấp mang Hoa Mị về Vô Hoa Thập Nhị Cung.
Bây giờ nghĩ tới, không biết năm đó quyết định này cuối cùng là đúng hay sai, có thể ít nhất, lúc Hoa Mị chính tay đâm đám sơn tặc đó, nàng chưa hối hận.
Bé gái hồn nhiên năm đó tuy rằng đã trút bỏ bộ dáng ngây thơ, trở nên thích dính lấy mình, cũng là một thiếu nữ không chút tâm cơ.

Hoa Mị nàng, cứ như thế mà không còn nữa.
Còn Tô Cơ, mình đối với nàng cho đến giờ luôn chỉ có áy náy.


Tuy rằng thân là Cung chủ, mọi việc đều cần nàng chăm sóc, ăn, mặc ở, đi lại, nếu không có Tô Cơ bên người, mình tất hỏng việc.
Những năm gần đây, tất cả đều thiệt thòi nàng.
“Thất Thất.” Nguyễn Lương Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ta có thể ôm nàng một cái không?” Ở trước mặt Tô Thất Thất, cho tới bây giờ hắn đều không che giấu bản thân, Vô Hoa Thập Nhị Cung – Cung chủ Nguyễn Lương Ngọc đại danh đỉnh đỉnh, cũng có lúc yếu ớt bất lực!
Tô Thất Thất không nói gì, nàng cởi giày, chân trần co lên giường, Nguyễn Lương Ngọc lui về phía sau, Tô Thất Thất liền vén chăn lên, rúc vào trong ổ chăn ấm áp, cho dù là đầu xuân, thân nhiệt nàng vẫn hơi thấp, vừa vào ổ chăn chỉ cảm thấy hơi nóng bao ấy thân thể.

Nguyễn Lương Ngọc vươn tay, thận trọng ôm Tô Thất Thất vào trong lòng, đầu của hắn đặt ở hõm vai nàng, không hề để ý nhiệt độ lạnh lẽo ấy.
“Ta có chút lạnh, chàng sẽ không bị cảm lạnh chứ.” Tô Thất Thất đụng phải độ ấm trên người Nguyễn Lương Ngọc, có chút lo lắng.
Nguyễn Lương Ngọc hàm hồ trả lời, “Không có việc gì.”
Hắn chỉ yên tĩnh ôm Tô Thất Thất, Tô Thất Thất cũng không nhúc nhích, da thịt hai người kề sát phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt nhiệt độ, da thịt trong suốt như ngọc thỉnh thoảng lại ma sát, nhất thời sinh ra tình cảm ái muội mập mờ, Tô Thất Thất cảm nhận được sợi tóc mềm mại của Nguyễn Lương Ngọc ma sát da thịt, khiến cho nàng cảm thấy hơi ngứa, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng sườn mặt hoàn mỹ của Nguyễn Lương Ngọc, bây giờ lại giống hài tử.
Hắn nói ôm, thật sự chính là ôm, không có động tác khác.
“Nguyễn Lương Ngọc… Chàng ngủ rồi hả?” Qua một hồi lâu, Tô Thất Thất không thấy hắn có cử động, liền hỏi.
“Không có.” Nguyễn Lương Ngọc xiết chặt vòng tay ôm lấy Tô Thất Thất, “Thất Thất, ta có rất nhiều lời muốn với nói nàng.”
“Chàng cứ từ từ nói, ta ở trong này, không đi đâu hết.”
“Thất Thất, ta rất sợ không thể thực hiện lời hứa với nàng, khi đó ta nghĩ, nếu ta không còn được gặp nàng, nếu ta nuốt lời, có phải nàng sẽ không bao giờ nữa để ý đến ta nữa không.

Sau khi ta tỉnh lại, chuyện đầu tiên là thấy may mắn, thật tốt, ta còn sống, sau này còn có thể cùng nàng ngắm phong cảnh vài chục năm nữa.”
“Chàng ….” Tô Thất Thất á khẩu.
“Thất Thất, nàng nói ta có phải trúng tà rồi không, sao lại cố tình yêu nàng sâu như vậy.

Trước kia ta chưa từng yêu một người như thế, trước khi gặp nàng, ta cũng thích một vài người, nhưng chưa từng dè dặt cẩn trọng như vậy.

Hiện tại ta ôm nàng lại sợ sẽ từ giữa ngón tay biến mất, mỗi giờ mỗi khắc đều lo lắng, nếu nàng biết mất, ta phải làm sao bây giờ.

Thất Thất à, ta luôn cảm thấy ta đến trên đời này là vì gặp nàng, nàng nói xem, có phải kiếp trước ta thiếu nợ nàng, nên bây giờ nàng đến đòi nợ?”

Tô Thất Thất cảm thấy trong lòng nặng trịch, cái loại cảm giác đè nén nặng nề này cơ hồ làm nàng không thở nổi, “Nguyễn Lương Ngọc, chờ kiếp sau, ta sẽ trả nợ cho chàng.” Nàng thiếu nhiều như vậy, đời này sao trả hết.
Nguyễn Lương Ngọc nở nụ cười, “Thất Thất, ta không cần nàng trả nợ, kiếp sau vẫn là để ta đến tìm nàng khi nàng khỏe mạnh, ta chỉ thích ở cùng nàng.”
“Chàng chưa từng hoài nghi gì sao?” Lặng im một hồi, Tô Thất Thất bỗng nhiên nói.
“Hoài nghi cái gì?”
Tô Thất Thất hơi khép mắt lại, cắn răng nói, “Nguyễn Lương Ngọc, chàng chưa từng hoài nghi? Vì sao chàng lại thích ta như vậy!”
“Ta yêu nàng, không phải là thích nàng.” Nguyễn Lương Ngọc bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tô Thất Thất, nghiêm cẩn nói.
Tô Thất Thất cười khổ, há miệng thở dốc, nhưng không nói ra, bỗng nhiên nàng nhớ tới lời nói của Hoa Mạnh và Hoa Vịnh trước khi đi.
Hoa Mạnh nói, “Tô cô nương, trong cuộc u mê ngoài cuộc thanh tỉnh, nhưng ta tin tưởng cô vẫn luôn hiểu rõ.

Cung chủ tiếp tục ở cùng cô, sớm muộn sẽ có một ngày mất đi tất cả, thậm chí… vì cô mà chết, cô rất tàn nhẫn, cô thà rằng nhìn hắn vì cô mà điên cuồng, vì cô mà liều lĩnh như bây giờ, cũng không đồng ý cho hắn tự do.”
Hoa Vịnh cũng nói, “Tô cô nương, Cung chủ thiếu niên đắc chí, tiếp nhận Vô Hoa Thập Nhị Cung tới nay, chưa bao giờ vì tư bỏ công, Vô Hoa Thập Nhị Cung tuy là Ma Giáo, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng bây giờ bởi vì cô, Cung chủ thậm chí không cần cả Vô Hoa Thập Nhị Cung, hắn tình nguyện để Võ lâm chính phái vây diệt, cũng không đồng ý tiếp nhận Vô Hoa thập nhị cung một lần nữa.

Cô có biết vì sao không? Bởi vì hắn muốn ở cùng một chỗ với cô, bởi vì hắn cảm thấy chỉ ở cùng với cô thì đã có được tất cả, cô không biết cô rất ích kỷ sao? Cô không biết, cung chủ như vậy, thật sự rất đáng buồn sao!”
Những lời này, gằn từng câu từng tiếng khắc vào trong lòng Tô Thất Thất, như dao nhỏ cứng khoét đến máu thịt mơ hồ, lộ ra miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
“Thất Thất, ta cảm thấy rất khó chịu, lúc trước khi ta khó chịu, chỉ có thể giấu đi.

Bởi vì ta là Cung chủ Vô Hoa Thập Nhị Cung, ta không thể để lộ biểu cảm yếu ớt, nhưng ta cũng là người, ta cũng cần có bờ vai để dựa vào, khi ta mệt mỏi, có thể canh giữ ở bên cạnh nàng, không cần nói, cũng không cần làm, vậy đã thỏa mãn rồi.”
“Ở bên cạnh nàng, ta có thể làm chính ta, không che giấu điều gì.

Hoa Mị đã chết, ta rất khổ sở, ta ôm nàng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tô Cơ mất tích, ta cũng rất khó chịu, nàng ở bên người ta, ta có thể nói cho nàng biết rằng ta không vui, ta rất khó chịu.”
Nguyễn Lương Ngọc ôm lấy Tô Thất Thất, giọng mang theo vẻ u sầu vô hình, “Nhưng Thất Thất, nàng không nói với ta chuyện gì cả, khi nàng vui vẻ hay khó chịu luôn một mình tự chịu đựng.

Ta luôn hi vọng nàng có thể nói với ta, không làm ta lo được lo mất như vậy, như chỉ cần thoáng nới tay, thì nhìn không thấy bóng dáng nàng nữa.”
Tô Thất Thất ngẩn ra, ở Tô gia Ngư thôn hai năm, nàng đã có thói quen một mình, đoạn thời gian kia rất vất vả, tất cả ủy khuất, tất cả thống khổ chỉ có thể một mình nhấm nháp, tựa hồ dần dần hình thành thói quen đem tất cả cảm xúc giấu vào lòng.

Bây giờ nghĩ đến, nàng hình như chưa bao giờ tâm sự cùng Nguyễn Lương Ngọc.
Nhất thời, có chút hoảng hốt.
“Năm mười tuổi, ta bị mẹ kế làm hại đuổi khỏi nhà, ném tới bãi tha ma.


Bọn họ cho rằng ta đã chết, nhưng lúc đó nhũ mẫu cho ta ăn thuốc giả chết.

Ngay khi ta tỉnh lại, gặp Cung Hách Liên ở bãi tha ma, hắn không để ý việc phụ thân phản đối, mang ta về Lãm Khâu sơn trang, sau đó ta trở thành nha hoàn bên người hắn.

Khi mười tuổi, ta đem Cung Hách Liên, người cứu ta cho là người quan trọng nhất, ta đã từng rất thích hắn, vì muốn nhìn thấy hắn cười, ta làm hết tất cả mọi việc, nhưng lại không biết lúc hắn cứu ta chẳng qua là thuận tay mà thôi.

Chúng ta vốn đang sống bình an vô sự, nhưng sau đó phát sinh một việc, ta bị bắt cóc, người bắt cóc ta bắt ta ăn độc dược, sau đó ám sát Cung Hách Liên, tất nhiên ta không chịu.

Sau này ta nghĩ, ta vẫn còn muốn được gặp hắn, cho dù hắn không thích ta, ta ở bên người hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Đêm đó, ta làm bộ ám sát hắn, chủy thủ vẫn chưa đâm vào chỗ yếu hại, ta muốn lấy được giải dược, thật không ngờ Lãm Khâu sơn trang vẫn luôn không ít kẻ muốn ám sát.

Cung Hách Liên nghĩ ta thật sự muốn giết hắn, lúc những người đó tuyên bố giết ta, hắn thờ ơ lạnh nhạt, sau đó, năm mười tám tuổi dưới sự ngầm đồng ý của Cung Hách Liên ta bị hạ nhân ghen ghét ở Lãm Khâu sơn trang ném xuống vách núi đen, rồi sau đó ta tới Tô gia Ngư thôn, chuyện về sau, chàng cũng biết.”
Tô Thất Thất nhớ lại từng chuyện cũ, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, nhưng Nguyễn Lương Ngọc lại có thể thấy chút bình thản trong lời nói che giấu thê lương.
Năm ấy nàng mười tuổi, nằm một mình ở bãi tha ma bất lực.

Lúc nàng mười tám tuổi, bị người tín nhiệm nhất là Cung Hách Liên phản bội, ném xuống vách núi đen.
Tô Thất Thất nói, nàng từng chết hai lần, nàng từng bị người thân thuộc nhất hại chết hai lần.
“Thất Thất.” Nguyễn Lương Ngọc đau lòng, “Thất Thất, ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.”
Tô Thất Thất không khỏi cười, nàng từng cho rằng mình không thể thoát khỏi cái chết.

Nhưng lại luôn có biến cố, Nguyễn Lương Ngọc phá vỡ số phận của mình, như vậy kết cục nhận lại sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.
Cả trái tim, đập mạnh.

Đã ngừng nhiều năm, lại một lần nữa đập mạnh.
“Nguyễn Lương Ngọc, ta đã nói với chàng chưa?”
“Thất Thất, cái gì?”
“… Ta thích chàng.” Tô Thất Thất nhỏ giọng.
Chàng vì ta mà đến, ta còn có thể làm sao đây! Chẳng lẽ là đã, sớm cảm mến chàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi