ĐỆ NHẤT NƯƠNG TỬ


Trải qua năm ngày đêm dài đằng đẵng, rốt cuộc Nguyễn Lương Ngọc cũng nghe thấy Tô Thất Thất tuyên bố rằng mình đã khỏi bệnh, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Năm ngày này hắn có cảm giác sống một ngày dài bằng một năm.

Không thể ăn, cũng không được phép ăn, hơn nữa còn buộc phải uống thuốc vô cùng đau khổ.

Hắn hỏi mình vì sao rõ ràng có thể cự tuyệt, mà vẫn chịu đựng mặc Tô Thất Thất muốn làm gì thì làm.

Có thể mỗi lần nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, lời đến miệng cũng không nói ra được.
Càng tiếp xúc sâu, hắn càng không biết nên miêu tả Tô Thất Thất thế nào.

Người này có lúc rất giỏi khiến người khác ghét, có lúc lại cảm thấy nàng đối với mình quá tốt.

Tốt quá lại có cảm giác khó hiểu, hắn không thể không ngừng hoài nghi, có phải hắn từng biết nàng không.
Có thăm dò ra sao, Tô Thất Thất chỉ nói một câu, tình cờ gặp gỡ.

Trong trí nhớ của hắn không có hình bóng người này, vì vậy khi hỏi nàng tại sao đối tốt với mình như vậy, ban đầu Tô Thất Thất chỉ im lặng, sau ba lần bốn lượt truy hỏi, nàng mới không nhịn được nói là, bởi vì thứ nàng cần đang ở trong tay hắn.
Tô Thất Thất không phải là một người nhiệt tình, bất kể là Hoa Như, Hoa Mạnh hay là những người khác, khi gặp mặt thậm chí chỉ có thái độ không tiếp nhận.

Tính ra thì, toàn bộ Vô Hoa thập nhị cung, nàng đối với hắn đặc biệt nhất.
Nguyễn Lương Ngọc đã nghe vô số cô gái nói thích, yêu.

Diêm dúa lòe loẹt, nghiêm túc, kiên định, mỗi người một kiểu, nhưng đều biểu lộ rằng không thể sống thiếu hắn.

Cuối cùng rời đi, mọi người vẫn sống rất tốt.

Hắn không thật sự thích ai cả.

Thiếu niên hồ đồ, yêu hận buồn vui của sư phụ đã cho hắn nhìn ra quá nhiều dối trá rồi.

Cho dù những thứ đó không xảy ra ở bản thân nhưng rõ ràng cũng đã được cảm thụ chính xác.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy vui khi Tô Thất Thất không nói chữ đó với hắn.

Thậm chí chính hắn cũng không cách nào đối với những cô gái khác như vậy, tùy ý giữ bên người, nói về thiên trường địa cửu là giả dối.

Một khi hắn đã yêu thì không thể nào tùy tiện rời đi được.

Xem ra, Nguyễn Lương Ngọc đối với chuyện tình cảm cũng rất cố chấp, khi đã nghiêm túc cũng đồng nghĩa với đi đến kết cục.
Ngày thứ sáu, Nguyễn Lương Ngọc triệu tập mọi người trong Vô Hoa thập nhị cung, giao phó các công việc, ra lệnh cho các trưởng lão nhất định phải tận tụy với công việc, sau đó tuyên bố mình sắp bế quan một tháng, cấm bất kỳ người nào quấy rầy.

Trước khi lên đường, Nguyễn Lương Ngọc vì chuyện Duệ Nhi ầm ĩ đòi đi tìm Tư Đồ Thừa mà rất tức giận.

Hắn tạo điều kiện cho bé ăn ngon mặc đẹp lâu như vậy, thế mà cô gái nhỏ này lại chỉ một lòng nhớ đến người anh xinh đẹp của mình, hành vi này chính là ăn cây táo, rào cây sung.
Duệ Nhi núp sau lưng Tô Thất Thất, miệng móp méo đầy tủi thân nhìn Nguyễn Lương Ngọc, đôi mắt đẹp đẽ tròn xoe đầy nước mắt xung quanh.

Tô Thất Thất nhìn cảnh này liền không biết nên làm thế nào.
“Chuyện này đều do nàng!” Chiến tranh lạnh một hồi, Nguyễn Lương Ngọc bỗng nhiên trừng mắt nhìn Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất bất đắc dĩ nói, “Duệ Nhi từ nhỏ đã ở chung với Tư Đồ Thừa, bây giờ muốn gặp nó cũng rất bình thường.” Nàng suy nghĩ một chút rồi nói câu công bằng.
“Có phải sau này nàng cũng định mang Duệ Nhi gả cho Tư Đồ Thừa?”
Loại chuyện này… Tô Thất Thất thành thật trả lời, “Nếu như sau này Duệ Nhi nguyện ý, dĩ nhiên có thể –”
“Có thể cái gì!” Nguyễn Lương Ngọc vỗ bàn một cái, cảm thấy Tô Thất Thất căn bản là đầu sỏ, “Tại sao nàng có thể chăm sóc Duệ Nhi như vậy! Chẳng lẽ Duệ Nhi không phải là người thân nhất của nàng sao! Tại sao nàng lại nhớ mãi không quên kẻ khác! Hơn nữa Duệ Nhi còn nhỏ như vậy mà nàng đã nghĩ gả nó đi rồi?!”
Nguyễn Lương Ngọc lý lẽ hùng hồn, lời nói khí thế.

Tô Thất Thất yếu ớt trả lời, “Ta… Chuyện của Duệ Nhi trước kia quả thật có sơ sót, huống chi… ta cũng không biết chăm sóc trẻ con thế nào.

Nếu không, sau này ta giao Duệ Nhi cho chàng dạy bảo?”
“Hừ!” Nguyễn Lương Ngọc rốt cuộc cũng biết vì sao Duệ Nhi không dính với người mẹ này, “Sau này tuyệt đối không để cho nàng dạy Duệ Nhi bừa bãi nữa.”
Duệ Nhi ôm chân Tô Thất Thất, sợ hãi nghiêm túc nhìn kỹ cha mình, cả người đều rúc lại sau Tô Thất Thất, chỉ lộ ra đôi mắt.

Bé mơ hồ cảm thấy… sau này bé sẽ không được thoải mái như vậy nữa.
Cuối cùng, Duệ Nhi vẫn được đưa đến Đỗ phủ, hơn nữa tự hắn giao trên tay Tư Đồ Thừa.

Nguyễn Lương Ngọc đặc biệt uy hiếp Tư Đồ Thừa, nếu Duệ Nhi ít đi một sợi tóc hắn cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Tư Đồ Thừa ôm lấy Duệ Nhi, lần đầu tiên cảm thấy đây chính là một nhiệm vụ trọng đại.

Tô Thất Thất đứng một bên bất đắc dĩ cười.

Khoảng thời gian này, nàng cơ hồ đang được hưởng thụ cuộc sống của người nhà, hơn nữa, Nguyễn Lương Ngọc có thể thích Duệ Nhi như vậy, nói thế nào thì đây cũng là một chuyện tốt.
Nhưng Tô Thất Thất ở Vô Hoa thập nhị cung chỉ có năm ngày mà Đỗ gia lại có biến hóa rất lớn.

Đầu tiên về mặt làm ăn bị đột biến, cho dù sau đó Đỗ Uy có ra mặt ngăn cơn sóng dữ nhưng Đỗ gia cũng đã đánh mất hơn nửa mối làm ăn.

Làm ăn tiêu điều, đối với ông đây chính là đả kích cực kỳ lớn.

Mấy ngày nay, cả người giống như đã già đi mười mấy năm, cũng không còn lòng dạ nào xử lý chuyện làm ăn, về nhà liền bị bệnh liệt giường.

Nhiều lần tìm Đỗ Thư Quyến trò chuyện, phần lớn đều nói tới câu chuyện về mẹ hắn.


Đỗ Thư Quyến từ nhỏ không được hưởng thụ yêu thương từ cha, đối với Đỗ Uy, tâm tình của hắn cũng rất phức tạp, vừa yêu vừa hận, có lẽ là cảm giác này.
Trong khoảng thời gian này, Đỗ Uy bỗng ý thức được rằng Đỗ Thư Quyến rất có thiên phú trong việc làm ăn.

Đỗ gia hôm nay có thế cục tiêu điều, trong mắt Đỗ Thư Quyến lại không phải là tình huống gì ghê gớm.

Hắn nói ra vài mưu kế làm cho Đỗ Uy không khỏi gật đầu tán thưởng.

Hơn nữa, người vừa đúng lúc, vì vậy để tận lực bù đắp cho Đỗ Thư Quyến, ông quyết định tạm thời giao Ất Lan thành và việc làm ăn phía bắc vào tay Đỗ Thư Quyến, cũng thừa cơ hội này thử Đỗ Thư Quyến một chút.
Lúc bọn Tô Thất Thất đến thì quyết định này được tuyên bố.

Sắc mặt Lý Ngọc Liên và Đỗ Tùy An rất khó coi, ánh mắt nhìn Đỗ Thư Quyến cứ như hận không được trực tiếp giết chết đối phương.

Vì thế, Tư Đồ Thừa tạm thời không thể rời đi.
“Cha bị bệnh liệt giường, ta phải chăm sóc mấy ngày.

Ất Lan thành phía bắc vừa vặn gần chỗ Hoàng Phủ tiểu thư, mấy ngày nữa, sau khi cha ta khỏi bệnh Tư Đồ tiểu công tử cùng Duệ Nhi có thể đi chung cùng ta.”
Đỗ Thư Quyến ngồi bàn đá trước sân, nhìn Tô Thất Thất nói.
“Ừ, như vậy là tốt nhất.

Cha ngươi tuyên bố quyết định này, bọn Lý Ngọc Liên nhất định sẽ không thể kiềm chế được mà động thủ, có Thừa Nhi ở chỗ này ta yên tâm hơn rất nhiều.”
Đỗ Thư Quyến nhắc đến để Tư Đồ Thừa và bọn họ đi chung, Tô Thất Thất liền cự tuyệt.

Nàng biết Đỗ Sách Quyến có chút đầu óc, nhưng không yên tâm chính là không yên tâm.
Nguyễn Lương Ngọc đứng ở bàn đá cách đó không xa, ánh mắt gắt gao nhìn vào cành cây nhẵn bóng, sau lưng lời nói không ngừng truyền đến, hắn không khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Tô Thất Thất và người kia rốt cuộc có quan hệ thế nào, trước kia cũng bởi vì người này mà ở lại Đỗ phủ nhiều ngày, bây giờ lại quan tâm hắn ta như vậy.
Hắn càng nghĩ càng giận, lại không thể đi hỏi đối phương, vì vậy nét mặt trở nên âm trầm.

Nguyên nhân vì Tô Thất Thất không phải chỉ đối xử tốt với một mình ngươi.

Hừ! Không nghĩ rằng người này lại đa tình thế!
Lời này có chút chua chát.

Nguyễn Lương Ngọc nghĩ xong cả cười, hắn đây là… Ở đây nghĩ bậy bạ cái gì.
“Hoàng Phủ tiểu thư, người cô thích là hắn à?” Khi nói những lời này, Đỗ Thư Quyến hạ thấp giọng.

Thấy Tô Thất Thất nhìn Nguyễn Lương Ngọc một cái, khẽ gật đầu, hắn mới nói tiếp, “Ta cũng nghe nói Nguyễn Lương Ngọc đã làm rất nhiều chuyện.


Trước kia trong hội đèn lồng hắn đã gặp Đỗ Tố Tố, sau đó mang Đỗ Tố Tố đi, lý do chỉ có một, vì Đỗ Tố Tố rất đẹp.

Lý do này nghe qua rất buồn cười.

Đỗ Tố Tố lại thật sự thích người kia.

Khi bị đuổi về, cả ngày đóng cửa không ra, nói mình không xứng với Nguyễn Lương Ngọc, mình không dám vì hắn chết đi.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tô Thất Thất cảm thấy trong lời đỗ Thư Quyến có hàm ý.
“Nguyễn Lương Ngọc làm việc trước giờ tùy tính làm, ngược lại ta cảm thấy, nếu hắn thật sự thích một người thì sẽ không tùy tiện như vậy, những thứ hắn từng nói thích ai đó đều chỉ là đùa vui một chút thôi.”
Tô Thất Thất không khỏi cười, “Nói giống như ngươi hiểu rõ hắn lắm vậy?”
“Ta đoán.” Đỗ Thư Quyến bỗng trừng mắt gian xảo nhìn, “Hoàng Phủ tiểu thư, có muốn đánh cược một lần không?”
“Hắn căn bản không tin tình yêu, nếu có người thật sự đùa như vậy, chỉ sợ hắn cũng chỉ né tránh như rắn rết.” Tô Thất Thất cũng hiểu không ít tâm tư của Nguyễn Lương Ngọc.
“Coi như là lễ vật ta tặng cho Hoàng Phủ tiểu thư đi.

Cảm ơn Hoàng Phủ tiểu thư đã chiếu cố nhiều ngày nay.” Đỗ Thư Quyến cười nhìn vào mắt Tô Thất Thất, sau đó hắn đứng lên, vô tình hay hữu ý nhìn lướt qua vị trí Nguyễn Lương Ngọc.

Cảm giác người kia nhìn mình chăm chú, mới chậm rãi cúi đầu.

Tô Thất Thất lúc này ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tư thế này tựa hồ một giây nữa thôi sự mập mờ đó sẽ tiếp diễn thành sự thật.
Động tác của Đỗ Thư Quyến rất chậm, đủ để Tô Thất Thất lộ ra nhiều phản ứng.

Có thể cái gì nàng cũng không làm, nàng chỉ muốn đánh cược một phen thôi.

Khi mi mắt Đỗ Thư Quyến càng ngày càng gần, bọn họ có thể nhìn thấy chính xác thần thái trong mắt nhau, thuần túy không chút tạp sắc.

Sau đó, ngay lúc môi hai người sắp chạm nhau, cuối cùng Đỗ Thư Quyến quyết định thu tay lại, Nguyễn Lương Ngọc kéo Tô Thất Thất ra.
“Nàng làm gì thế!” Nguyễn Lương Ngọc nổi giận đùng đùng nhìn Tô Thất Thất.
Đỗ Thư Quyến một tay chống lên bàn, một tay đỡ trán, cả người cười run rẩy.

Tô Thất Thất cũng đang cười, càng cười thì trong mắt Nguyễn Lương Ngọc càng lạnh lẽo đến nghiêm trọng.
“Hoàng Phủ tiểu thư, lễ vật này có vui không?” Hắn cười tươi nhìn biểu cảm của Nguyễn Lương Ngọc, sau đó nhìn Tô Thất Thất gật đầu một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Cảm ơn!” Tô Thất Thất không để ý đến cơn thịnh nộ của Nguyễn Lương Ngọc, thấp giọng trả lời.
Nguyễn Lương Ngọc bị coi nhẹ liền cảm thấy vô cùng tức giận, cầm tay Tô Thất Thất càng ngày càng chặt, vẻ mặt giống như muốn đóng băng lại.

Dù vậy, hắn vẫn không nói kết quả mình đang để ý đến cái gì.
Chỉ qua không thích loại cảm giác đó.

Trong một khắc đó không khống chế được mà thôi.
“Chàng biết hắn vừa nói cái gì không?” Tâm tình Tô Thất Thất rất tốt.
“Cái gì?”
“Hắn và ta đánh cược, chàng nhất định sẽ tới.”
Nguyễn Lương Ngọc ngẩn ra, “Nhàm chán.” Hắn buông tay Tô Thất Thất.


Tuy vậy, cảm giác khó chịu trước đó tự nhiên biến mất.
Sau phen trì hoãn, hai người cưỡi ngựa lên đường lúc đã gần đến giờ Thân.

Nguyễn Lương Ngọc chuẩn bị hai con ngựa khỏe, ngày đi hai dặm.

Nhưng từ Phượng Lai trấn đến thôn chài lưới Tô gia có lộ trình ngàn dặm, ngựa có tốt hơn nửa cũng cần hai ngày mới có thể đến nơi.

Năm ngày nữa thôi là đến năm mới, dọc đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều người đi đường mua sắm chuẩn bị đồ tết.

Dù mệt mỏi, dù kiệt sức, trên mặt vẫn vui sướng.
“Nếu ta không trúng độc, có lẽ cũng không theo nàng đến nơi đó.” Đến Phượng Lai trấn, ngựa chạy như bay, Nguyễn Lương Ngọc bỗng mở miệng.
Tô Thất Thất siết chặt dây cương, cùng sánh vai với Nguyễn Lương Ngọc, nghi ngờ hỏi, “Có ý gì?”
“Luôn thấy có âm mưu.

Nếu chỉ vì để nàng và ta ở cùng một chỗ thì cũng quá kỳ quái rồi.”
Vấn đề này Nguyễn Lương Ngọc đã suy nghĩ rất lâu, nếu như hai người kia không phải vì giết chết mình, cuộc ám sát này căn bản không có ý nghĩa, hơn nữa, độc đó Tô Thất Thất có thể giải.

Xem ra, tựa hồ vì muốn tạo ra cơ hội cho Tô Thất Thất cùng ở chung với nhau.

Dĩ nhiên… cái này là lời nói vô căn cứ.
Tô Thất Thất cười một tiếng, “Cũng có thể là vậy.”
“Ta đang rất nghiêm túc cùng nàng thảo luận!” Nguyễn Lương Ngọc trừng mắt nhìn Tô Thất Thất, nhìn thấy nàng vẫn không nghiêm túc.
“Ta cũng rất nghiêm túc!” Tô Thất Thất trả lời.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn kỹ nàng, thấy thế nào cũng chỉ là câu trả lời qua loa, cũng lười tiếp tục đề tài này, “Nàng đến đó làm gì?”
“Lấy một vật.” Tô Thất Thất bình tĩnh nói.
Nguyễn Lương Ngọc suy tư một lúc, cảm thấy Tô Thất Thất giống như đang làm chuyện gì đó.

“Đầu tiên là Linh Lung Huỳnh, sau đó nàng nói muốn có Hỏa Long Châu, bây giờ lại đến vậy này.

Nàng muốn làm gì?”
“Không liên quan đến chàng, chẳng qua ta có một chút chuyện.” Tô Thất Thất không thích nói chủ đề này, luôn cảm thấy tâm tình thật nặng nề.
Nguyễn Lương Ngọc hơi nhíu mày, môi cong lên, “Không liên quan đến ta? Đừng quên rằng hai vật nàng muốn đều ở trong tay ta.”
“Ta nói rồi, ta chờ đến ngày chàng nguyện ý cho ta.”
“Nếu không đợi được thì sao?”
Tô Thất Thất không nói gì nữa, nàng nâng roi ngựa lên.

Con ngựa nhất thời tăng tốc, tốc độ như bay về phía trước.

Sẽ chờ đến ngày đó, dù chàng không thừa nhận, có phải chàng thích ta, không phải sao? Huống chi, ta chết, chàng không bỏ được.

Nguyễn lương Ngọc, chàng không hiểu mình lắm.
“Tô Thất Thất, nàng chạy nhanh như vậy làm gì! Đừng tưởng rằng ta nhất định cho nàng!” Nguyễn Lương Ngọc cũng giương roi ngựa lên, thúc ngựa đuổi theo.
“Tối rồi, chàng muốn ngủ ở nơi hoang vu ngoài trời thế này sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi