ĐỆ NHẤT NƯƠNG TỬ


Cứ cho rằng thời gian đã ngưng đọng.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, bóng tối xâm nhập mọi thứ, tất cả đều không tồn tại.

Rũ bỏ tạp niệm, thậm chí quên mất mình đang sống.
Nhưng tất cả vẫn sẽ tiếp tục như cũ.

Thời gian không ngừng trôi về phía trước, chưa bao giờ dừng lại.

Dù sao ngươi cũng phải mở mắt ra.

Tưởng rằng đã qua ngàn vạn năm, thực tế chỉ là vài phút, vài canh giờ.
Cực kỳ bi thương, đau đến không muốn sống nữa.

Ngươi cho là thế giới sẽ sụp đổ, nhưng nó vẫn tồn tại hoàn mỹ như cũ, dùng ánh mắt trào phúng lắng nghe ý nghĩ buồn cười của ngươi.
Lúc Tô Thất Thất đi đến Thủy Nguyệt Câu lâu, chân trời đã tối, ánh trăng lờ mờ tỏa chiếu vào bóng đêm dày đặc, ngựa xe như nước, đường phố náo nhiệt có phần quạnh quẽ.

Đây là năm mới, cả nhà đoàn tụ, hiếm có người dạo chơi ngoài đường.

Bên cạnh là những ngôi nhà sáng đèn san sát nhau.

Nàng dắt ngựa, bỗng không biết đi đâu, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, nghe tiếng hò reo sung sướng của gia đình, vợ chồng vui vẻ đoàn tụ, con cái vui sướng chạy quanh nhà.
Ven đường, bà lão cao tuổi run run rẩy rẩy đi về phía trước, bỗng không biết đụng phải cái gì mà ngã xuống.

Bên cạnh bà, ông lão tóc bạc vội vàng cúi cái lưng còng xuống, dùng bàn tay già nua nắm lấy bàn tay kia.

Hai người nhìn nhau, một khắc nhìn thấy ánh mắt đối phương, vẫn luôn chỉ mỉm cười nhẹ, không cần ngôn ngữ, thấu hiểu lòng nhau.
Tay trong tay đi trọn kiếp người.

Tô Thất Thất bỗng nghĩ đến câu này, có chút buồn cười.

Bầu không khí hết lần này tới lần khác vô hình làm cho người ta cảm động, hốc mắt có hơi ướt át.

Nàng vội phóng người lên ngựa, giương roi ngựa, bụi đất tung bay, vội vã chạy đến một nơi xa.
Tô Thất Thất bỗng nhiên rất muốn uống rượu.

Cách đây không lâu, nàng nhận được tin từ Đỗ Thư Quyến, nói rằng lần này hắn tới Bắc thành, mang theo mấy vò rượu ủ lâu năm xưa, đều là rượu Nữ Nhi Hồng đã mấy chúc năm, mùi rượu thơm thuần túy, có thể làm người ta muốn ngừng cũng không ngừng được, như sa vào mộng.
Nàng không muốn mơ, chỉ muốn tìm một cái cớ để quên đi nhiều chuyện.
Đỗ gia ở Bắc thành có một cửa hàng vải.

Ở nơi mà cửa tiệm mọc san sát như Bắc thành, tuy không được vào loại nhất nhì, nhưng cũng có danh tiếng không nhỏ, mọi người ai cũng biết đến.

Cách đây không lâu, cửa hàng vải Đỗ gia bị không ít cửa hiệu khác lật đổ, một dạo làm ăn tiêu điều.

Sau khi Đỗ Thư Quyến đến, một là hắn chủ động kết giao với cửa hàng, biểu hiện hết sức khiêm tốn, hai là hắn đem hàng tồn kho và đồ cũ lỗi thời hạ giá tới tấp, sau đó lại mua thêm một lượng lớn vải vóc tốt và rẻ.

Lúc bắt đầu hao tổn không ít, nhưng vài ngày kế tiếp, tình hình càng ngày càng tốt.

Khách của cửa hàng vải hết sức hài lòng với chất lượng vải, làm ăn tự nhiên theo đó mở rộng phát triển.
Tô Thất Thất cũng nghe nói, Đỗ Tùy An vì quyết định của Đỗ Uy đối với Đỗ Thư Quyến mà càng hận sâu đậm hơn.

Lý Ngọc Liên cũng sợ Đỗ Thư Quyến sẽ cướp mất lợi thế của con trai mình, thậm chí nắm lấy công việc buôn bán của Đỗ gia.

Để ngăn chặn chuyện này phát sinh, bọn họ tàn nhẫn quyết tâm thuê sát thủ, muốn âm thầm giải quyết Đỗ Thư Quyến, chấm dứt hậu hoạn.

Nhưng trận ám sát này lại bị Đỗ Thư Quyến biết được.

Trước mặt Đỗ Uy, Tư Đồ Thừa dễ dàng ngăn chặn sát thủ ám sát.


Tất cả tâm tư của Đỗ Tùy An và Lý Ngọc Liên trong nháy mắt bại lộ ngay trước mặt Đỗ Uy.

Trong cơn tức giận, trước mọi người, Đỗ Uy tuyên bố Đỗ Thư Quyến thừa kế Đỗ gia, còn Đỗ Tùy An, địa vị chớp mắt giảm mạnh.
Ván cờ này, Tô Thất Thất đã đánh cược chính xác.

Như nàng mong muốn, Đỗ Thư Quyến nắm trong tay tài sản Đỗ gia.

Nhưng người kia lại không có chút cao ngạo đắc ý nào, không buồn không vui, khẩu khí bình thường, để cho người khác cảm thấy rằng, cái gọi là Đỗ gia, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là gió bụi hồng trần mà thôi.
Sân nhỏ trong thành, ánh nến mờ mịt, không dễ nhìn chút nào.

Ở cửa viện, đèn lồng đỏ treo cao, trong sự thê lương lại toát ra vẻ vui tươi.
Tô Thất Thất xuống ngựa, nhìn thấy đèn lồng trong gió chập chờn, trong lòng khó chịu, làm sao cũng không thể bày tỏ.

Nàng gõ cửa, cái vòng lạnh băng va chạm đập lên cửa, phát ra tiếng vang trong trẻo hời hợt.
Đỗ Thư Quyến rất nhanh đã mở cửa.

Hắn đứng ở cạnh cửa, kinh ngạc nhìn Tô Thất Thất, không nghĩ rằng nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Không phải ngươi nói mang theo rượu Nữ Nhi Hồng mấy chục năm sao, hôm nay ta muốn nếm thử.” Tô Thất Thất buộc ngựa một bên, tiến thẳng vào.
Đỗ Thư Quyến nhìn Tô Thất Thất với ánh mắt phức tạp, quay người đóng cửa.
“Rượu này do ta mua được bằng một số tiền lớn từ tay một lão chuyên cất giấu rượu ngon vật quý, khi ngửi mùi thơm sẽ xông vào mũi, nếm thử sẽ biết, nàng nhất định sẽ không hối hận.” Đỗ Thư Quyến lấy rượu ngon từ hầm ra, lại lấy hai cái cốc nhỏ đặt lên bàn, mở miệng cười.
Tô Thất Thất gật đầu, thô lỗ xốc vò rượu đưa vào miệng.

Mùi rượu nồng nặc tản ra.

Nàng lại rót một cốc rượu đầy, nhanh nhẹn uống cạn.
Đỗ Thư Quyến ngồi trước mặt nàng, “Sao? Cãi nhau với Nguyễn Lương Ngọc à?”
Tô Thất Thất thả chiếc cốc trống không ra, ngón tay vuốt ve dọc theo cốc.

Rượu ngon thì cũng ngon thật nhưng vẫn chẳng tránh khỏi cay nồng, vừa vào cổ họng liền bị sặc.

Cổ họng ngứa ngáy, cả người nóng lên, làm dịu cái lạnh lúc đầu.
“Nàng có tâm sự? Sao không nói ra, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.” Thấy Tô Thất Thất chỉ một mực uống rượu mà không nói chuyện, Đỗ Thư Quyến lại nói.
“Nói ra thì thế nào.” Tô Thất Thất cười khổ, “Hắn rời khỏi, nói với ta rằng ai đi đường nấy.

Ta không buồn, cũng không khổ sở, rõ ràng ta đã nói, ta không nghĩ rằng ta thích hắn.

Nhưng vẫn là cảm thấy khó chịu, không cách nào khống chế được.”
“Nàng nói cho hắn biết hết rồi?”
“Ta nói rồi.

Hắn muốn biết, làm sao ta có thể giấu được nữa.

Rốt cuộc Nguyễn Lương Ngọc hắn vẫn không tin vào tình yêu, sẽ không bởi vì như thế mà thay đổi.

Hắn sợ ta đã từng khiến hắn không để ý đến ai khác, nguyên nhân vừa được tiết lộ liền bị phá hủy.”
Đỗ Thư Quyến chợt yên lặng, tựa như đang nghĩ đến điều gì, nét mặt vừa giễu cợt, vừa bi ai, “Hoàng Phủ tiểu thư, hắn quả thực không hiểu tình yêu.

Nếu như có một ngày hắn thích một ai đó, tất nhiên có thể là nàng cũng có thể không… Còn nàng cũng sẽ thích một người, và rồi nàng ngoại trừ thích người đó, những thứ khác trong mắt nàng, cái gì cũng không phải.” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Thất Thất, nhưng phát hiện người ta không nghe.

Nàng chỉ uống rượu từng cốc từng cốc một.

Giống như nước lã, rót xuống không kiêng kỵ gì.

Sắc mặt nhợt nhạt hiện màu đỏ ửng, ánh mắt trống rỗng mê hoặc, một tay chống lên bàn nâng cằm, một tay cầm cốc đổ rượu vào miệng.
“Nếu có thể ta nhất định làm nàng ấy vui vẻ.

Nàng ấy không thích ta cũng không sao, ta thích nàng ấy là đủ rồi.” Đỗ Thư Quyến thấp giọng.


Hắn chậm rãi rót một cốc rượu, nhưng chỉ nhấp một ngụm.
Tô Thất Thất không để ý gì hết, nàng chỉ uống rượu.

Đây là chuyện duy nhất hôm nay nàng phải làm, bây giờ càng phải làm.

Có lẽ chỉ có say mới không khổ sở như vậy, chỉ có say mới có thể không nhớ nổi chuyện gì nữa.
Tốt nhất… Tốt nhất có thể say hơn nữa, quên đi tất cả, vứt bỏ những chuyện vướng mắc trong lòng kia.
Hương thơm thuần túy của rượu lan tỏa trong miệng.

Mùi rượu tươi mát, lại tràn ngập vị cay.

Men rượu vừa dày vừa nặng tiếp tục dốc xuống.

Chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt đều rung chuyển, người ngồi ở đó cũng nghiêng ngả theo.

Nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo như cũ, biết mình đang làm gì, biết mình muốn làm gì.
Cái này vẫn không đủ! Còn chưa đủ! Tô Thất Thất lắc lắc vò rượu.

Nàng đứng lên, lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngào trên đất.

Đỗ Thư Quyến đỡ cánh tay nàng, lại bị nàng gạt ra.

Sau đó nàng lấy hai tay ôm vò rượu, lảo đảo rót rượu, bị đổ ra hết phân nửa, run run rẩy rẩy giơ cốc lên.
“Thư Quyến, chúng ta cùng uống đi.

Ta… thật sự trong lòng khó chịu.

Thật ra thì… ta không quan tâm, thật sự không quan tâm…”
Đỗ Thư Quyến cũng giơ cốc lên, “Được.

Ta bồi nàng, không say không nghỉ.”
Tô Thất Thất bỗng nhiên nở nụ cười.

Không phải nụ cười nhàn nhạt, cũng không phải mỉm cười xa lạ.

Nụ cười này là lần đầu tiên Đỗ Thư Quyến nhìn thấy, tươi sáng rực rỡ giống như đóa hoa nở rộ.

Hắn biết, Tô Thất Thất say rồi.
Chỉ có uống say Tô Thất Thất mới cười như vậy, không cố kỵ chút nào, hồn nhiên rực rỡ.
Cốc rượu bị uống cạn một hơi sạch.

Tô Thất Thất cảm thấy trời đất quay cuồng, bước chân chênh vênh ngã ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy vò rượu lạnh băng.

Cốc rượu nghiêng ngả trên bàn, Nữ Nhi Hồng tràn ra bàn, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Nàng dán mặt vào vò rượu, cảm giác lạnh lẽo làm nàng thấy rất thoải mái.

Trong cơ thể, dòng khô nóng tán loạn khiến nàng dần dần trở nên bình tĩnh.
“Luôn trêu đùa như vậy.

Một lần rồi một lần nữa, cái gì cũng là xa xỉ.

Ta đã sớm nói là không cần, là hắn kiên định nói thích ta.

Bây giờ là gì đây, giống như ta đang bức ép hắn thích ta vậy.


Ta không ép buộc.

Ta không muốn Duệ Nhi trở thành gánh nặng của hắn.

Nếu hắn muốn đi, ta sẽ không giữ lại.

Không có gì đáng ngại hết không phải sao? Sớm đã thành thói quen rồi, ta không quan tâm.”
Đỗ Thư Quyến đi tới trước mặt nàng, vẫy tay trước mặt nàng, “Hoàng Phủ tiểu thư, nàng có ổn không?”
Tô Thất Thất bỗng đẩy vò rượu ra.

Vò rượu lăn lộn rơi xuống đất.

Nàng bắt lấy ngón tay Đỗ Thư Quyến, “Thư Quyến, ta thật sự thích ngươi.

Ngươi… ngươi rất giống ta, thật rất giống.

Ta cảm thấy… Ta cũng không biết, nhưng nhìn ánh mắt của ngươi khi nhìn ra cửa sổ, ta có thể hiểu.” Nghe vậy, toàn thân Đỗ Thư Quyến đột nhiên chấn động hẳn, ánh mắt cũng do dự ngờ vực.

Hắn nhìn Tô Thất Thất chằm chằm.

Người này là tri kỷ duy nhất trên đời của hắn.

Thật ra thì hắn không buông bỏ được.

Hơn nữa, Tô Thất Thất thực sự xem hắn là bạn, cái gì trong lòng cũng nói cùng hắn.

Nàng nói bọn họ là cùng một loại người.

Cho tới nay, nhờ như vậy mà hắn cảm thấy, nếu không có Linh Vũ, bọn họ thật sự có thể trở thành bạn, là những người bạn không che giấu bất kỳ bí mật nào với nhau.
Chỉ là bây giờ không thể.
Từ khi mới bắt đầu đã ôm mục đích đến gần nàng, cho dù lúc sau dần lệch hướng, tất cả đã không cách nào thay đổi nữa.

Huống chi, vào đêm giao thừa, nàng đã nói không đợi được người đàn ông đó rồi, nàng muốn, bản thân phải cố gắng hết sức để làm được.
“Hoàng Phủ tiểu thư… Không, Thất Thất, thật xin lỗi…” Đỗ Thư Quyến vuốt ngón tay Tô Thất Thất đang nắm tay mình.

Hắn nhìn đôi mắt mơ màng của Tô Thất Thất, nhẹ giọng áy náy.

Rút đao chém nước, nước càng chảy.

Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.
“Ta hy vọng có ngày hắn đích thân đem Linh Lung Huỳnh và Hỏa Long Châu cho ta.

Bây giờ hắn cho ta, nhất định cho rằng đây chính là mục đích của ta.

Nhưng hắn không biết, ta sẽ không nói cho hắn biết, nếu không có mấy món này, ta sẽ chết, chết rất nhanh thôi.

Ta đã chết không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng may mắn sống lại.

Ngay cả tử thần cũng không muốn thu nhận ta.

Thân thể ta luôn mang bệnh hiểm.

Năm năm trước hoán huyết trị liệu, chỉ làm trì hoãn kỳ hạn phát tác, cho nên ta rất cần những thứ đó.”
Tô Thất Thất mềm nhũn ngã lên bàn, ánh mắt theo mặt bàn nhìn về phía sân vắng vẻ.

Gió lạnh từng đợt từng đợt liên tiếp kéo đến.

Nàng cười, lại chợt thấy mất mát.
“Cái này… liên quan đến sống chết của nàng?” Đỗ Thư Quyến khiếp sợ nhìn Tô Thất Thất.

Cho đến nay, hắn chỉ biết Tô Thất Thất tìm vài vật, cũng không biết vì sao.

Hôm nay, cuối cùng là việc hệ trọng liên quan đến tính mạng sao…
Như vậy… Hắn chăm chú nhìn Tô Thất Thất.

Nếu người này chết, hắn nhất định sẽ không nỡ.
“Ta cũng không biết ta thích hắn bao nhiêu nữa.


Ban đầu, một chút ta cũng không thích hắn.

Mặc dù dáng dấp hắn rất đẹp, nhìn… vui tai vui mắt.

Nhưng ta không thích hắn.

Sau đó biết hắn trúng mộng hoa si, trong lòng ta rất khổ sở.

Hắn quên ta đêm đó.

Hắn từng nói nhất định sẽ không quên ta, ta luôn luôn nhớ câu nói đó của hắn.

Sau đó hắn nhìn thấy cái gì cũng không nhớ.

Ta thấy trái tim đau lắm, không nghĩ nhiều tới tìm hắn.

Nhưng vừa thấy hắn, rất nhiều chuyện không kìm chế được.

Khi đó mới phát hiện, ta đã thích hắn mất rồi.

Còn hắn lại trở thành Nguyễn Lương Ngọc vô tình vô ái, nhìn tình yêu như nhìn thấy nguy hiểm.

Ta không trách hắn, bởi vì ta cũng từng xem tình yêu như rắn rết.

Nhưng ta vẫn thấy khó chịu.

Không nghĩ sẽ khóc, rõ ràng không muốn khóc…”
Tô Thất Thất lẩm bẩm nói.

Nàng cười ngây ngốc, ánh mắt si mê nhìn về phía trước, như xuyên thấu, nhìn về phía xa xăm.

Nói xong lời cuối cùng, cảm thấy hốc mắt ươn ướt.

Nước mắt lởn vởn vô tình rơi xuống, đảo qua môi, nếm rõ vị mằn mặn.
Đỗ Thư Quyến đứng im nhìn Tô Thất Thất.

Hiện giờ Tô Thất Thất đã uống say.

Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối không có cơ hội như vậy.

Tất cả mọi thứ đều ở trên người nàng.

Bây giờ hắn có thể lấy được dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn lại chần chờ.

Nếu hắn lấy rồi, chẳng phải nàng sẽ chết sao?
Nàng tin tưởng hắn.

Bởi vì tin tưởng, nên một mình say mèm cũng không hề phòng bị.

Nhưng nếu hắn làm vậy, tức hủy diệt hết thảy.
Nhưng nếu không làm vậy? Khi yêu đến tận đáy lòng sẽ cảm thấy mình không còn chút giá trị nào.

Nàng sẽ không thích mình, nếu không lấy, nàng ấy sẽ hận mình.

Không muốn để nàng hận, bởi vì ngoại trừ thích ra, cái gì cũng không có.

Chỉ là nhìn nàng vui vẻ cũng tốt.
Làm sao cho thỏa, Đỗ Thư Quyến cảm thấy đêm nay dài đằng đẵng vô biên, từng đợt gió lạnh càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng lạnh giá.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra đột ngột, gió mạnh lướt qua, một bóng người đỏ thắm như máu nháy mắt xuất hiện trong phòng, nhìn Tô Thất Thất, sau đó chậm rãi chuyển sang nhìn Đỗ Thư Quyến.
“Tại sao còn không động thủ?” Giọng lạnh như băng, ngay cả ánh mắt cũng không thấy ấm áp, “Ngươi mềm lòng?”
Mềm lòng? Đỗ Thư Quyến nhìn người kia, cười bất lực.
Chỉ cần là ngươi muốn, cái gì cũng được.
Ta nguyện vì ngươi vào nơi dầu sôi lửa bỏng, đến chết mới thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi