ĐỆ NHẤT NƯƠNG TỬ


Hai năm sau,
Mây đã tan, hoa đào nở rực rỡ.
“Nhân sinh giống như một ván cờ vậy, phải thận trọng từng bước, sai một li đi một dặm.” Cung Hách Liên vận một bộ cẩm phục xanh da trời, được chế tác tinh xảo từ vải thượng hạng, bên trên còn thêu một đóa mẫu đơn sống động.

Sống lưng hắn thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, ánh mắt thu lại vẻ cao ngạo, tỏa ra tia tang thương khó hiểu.

Trên tay hắn cầm một quân cờ đen, vừa nói, vừa đem quân cờ đặt trên bàn cờ.
Tô Thất Thất khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi trên bàn cờ đã phát sinh biến hóa, tay cầm một quân cờ trắng, quan sát hồi lâu rồi đặt lên bàn cờ.
“Nếu tuân theo ý trời thí đã không có Tô Thất Thất hôm nay.”
“Bây giờ thiên hạ đều biết, mây tan đi có hai điều tốt, một là hoa đào nở rộ, hai là thần y vẫn còn sống.

Thất Thất, Lãm Khâu sơn trang đến bây giờ vẫn chưa từng trái lời nàng lần nào.”
Gió nhẹ lướt qua làm hoa mai động và tóc bay tán loạn, Tô Thất Thất vén tóc rối ra sau tai, cười như gió thoảng mây trôi: “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Ai có thể đảm bảo khi xế chiều mình không bệnh tật.

Bọn họ kính ta cũng chỉ vì vậy, cho nên ta đương nhiên không thể so sánh được với Lãm Khâu sơn trang trăm năm đức cao vọng trọng.
Cung Hách Liên ánh mắt rơi xuống cục diện rõ ràng trên bàn cờ.

Hôm nay nếu chỉ nhìn bên ngoài mình là người chiếm thế thượng phong, nhưng kết cục ván cờ thực sự còn ẩn phía sau.

Tô Thất Thất rõ ràng chiếm quá bán phần thắng, nhưng còn một quân cờ không biết rốt cuộc nên hạ xuống đâu: “Năm đó nàng bị giam lại, ta vô cùng hoang mang và lo sợ, thậm chí bây giờ nghĩ lại cũng vẫn còn thấy sợ.”
“Có một vài thứ đã đánh mất đi trải qua khó khăn sẽ có lại, ta đã sớm buông tay rồi, ngươi cũng nên tâm vô tạp niệm đi.

Chuyện gì đã qua thì để nó qua đi, sau này vẫn còn dài.” Tô Thất Thất thản nhiên nói nhưng tầm mắt vẫn dừng trên bàn cờ, thế của quân đen đã qua, thắng bại đã định.

Nàng khẽ cười đem quân trắng trong tay đặt lên bàn cờ.


Sau đó nàng thu ống tay áo lại, không định động thủ nữa.

Thắng bại đã định, Cung Hách Liên cười khổ ném con cờ đi, hắn nâng tách trà tỏa hương thơm thoang thoảng trên bàn đá, ưu nhã vén một góc nắp trà, chậm rãi uống một ngụm.

Sau đó, hắn lại đặt ly trà xuống, lấy ra từ tay ra một tấm thiệp mời mạ vàng xa hoa, trịnh trọng đặt trước mặt Tô Thất Thát.
Tô Thất Thất mở thiệp mời, nhìn một chút, bỗng cười rộ lên: Chúc mừng ngươi, Hàm Chi là tiểu thư khuê các, đoan trang hiền thục, cưới được nàng chính là may mắn của ngươi.

Nhưng ngày mai là ngày cưới, ta nghĩ ngươi đã chuẩn bị từ sớm, vì sao bây giờ mới đưa thiệp mời cho ta?”
“Thất Thất, có thật những năm gần đây nàng sống hạnh phúc hạnh phúc không?” Cung Hách Liên không trả lời mà thần sắc chăm chú nhìn Tô Thất Thất, hỏi.
Tô Thất Thât hơi ngẩn ra, nàng uống một ngụm trà xanh cảm nhận được vị tinh khiết không thay đổi.

Nàng nhìn ánh mắt của Cung Hách Liên, khẽ mấp máy môi, nở nụ cười rực rỡ: “Hạnh phúc.”
Ánh mắt Cung Hách Liên ảm đạm.

nở nụ cười cứng ngắc, rốt cuộc cũng không kéo nổi ra một chút tươi cười nào.

Tô Thất Thất bỗng nhiên lại nở nụ cười có thể so với hoa đào đang đua sắc.

Tô Thất Thất luôn cười nhàn nhạt, chỉ có lúc nghĩ đến người kia mới cười rực rỡ.
Những thứ này, hắn cũng từng lấy được dễ như trở bàn tay.

Người này cũng từng dành nụ cười như thế cho mình.

Chỉ là hắn đã tự tay bóp chết hạnh phúc, hắn đã hối hận vô số lần, trong mơ luôn thấy bóng người của Tô Thất Thất, mơ thấy nàng dùng ánh mắt tuyệt vọng bất lực nhìn mình, lần nào cũng đau khổ kịch liệt đến không thể nào thở nổi.
Hắn nghĩ nếu như người này có thể ở lại bên mình thì hăn phải trả giá thế nào cũng cam tâm tình nguyện.


Chẳng qua cho dù hôm nay hắn bỏ ra tất cả cũng không thể nào có được.
“Ngày mai nàng có đến không?” Đến cười khổ hắn cũng không cách nào cười nổi, chỉ có thể vô cảm mở miệng, cảm nhận nỗi khổ trong lòng đang dần ăn mòn trái tim.
Tô Thất Thất để tấm thiệp xa hoa vào trong tay áo, thản nhiên đáp: “Ngày cưới của ngươi, ta dĩ nhiên phải đến.”
“Ngày mai ta ở Lãm Khâu sơn trang chờ nàng.” Cung Hách Liên đứng dậy, mở miệng nói.

Tô Thất Thất một tay chống cằm, một tay cầm lấy con cờ, ánh mắt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì.

Cung Hách Liên đợi một hồi, không nghe thấy Tô Thất Thất nói câu nào, liền xoay người rời đi.

Mây đã tan để lại cho ngọn núi cảnh hoa đào nở rực rỡ, không khí xung quanh mang theo hương hoa đào phả vào mặt.

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, sau đó thất thần, không nhúc nhích hồi lâu.
Hoa đào độc nhất vô nhị như bức vẽ thời thịnh thế.

Đằng kia có một cô gái áo đỏ lười biếng tựa trên bàn thạch, trên bàn là những quân cờ đã rối loạn, gió nhẹ phất qua, có cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi trên quần áo người kia, làm sáng chói sắc đỏ trong trời đất, mái tóc như mực tự nhiên xõa xuống, nàng tựa hồ đã ngủ vô cùng bình yên.
Người này không tuyệt đại phong hoa, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng trong khoảnh khắc lại khiến cho thiên địa ảm đạm thất sắc, chỉ cần một cái liếc mắt cũng không quên được.
Hẹn gặp lại, Thất Thất.
Bóng người của hắn biến mất sau rừng đào, Tô Thất nhặt một cánh hoa rơi trên bàn cờ, đặt lên mũi ngửi lấy một cái, sau đó nâng cánh tay, mặc theo gió phiêu tán.
“Công tử ư?” Tiếng bước chân nhè nhẹ, chầm chậm vang lên, Tô Thất Thất cũng không quay đầu lại, hỏi.
Cung nữ mặc áo trắng đem chén bạch ngọc đạt trên bàn thạch, cung kính nói: “Công tử mới nhìn thấy chủ tử cùng minh chủ ngồi với nhau thì mất hứng rời đi, nói là muốn xuống núi tầm hoa vấn liễu, tiêu dao sung sướng.”
“…Cho người xuống núi tìm công tử về.” Tô Thất Thất có chút không vui, nhìn chất lỏng trong chén bạch ngọc, nén giận nhìn sang thị nữ kia
“Không phải ta đã bảo không cần đưa, tại sao lại mang lên?”
“Cái này…” Thị nữ kia không khỏi lùi một bước, cúi đầu nói: “Công tử nhất quyết nhét vào tay nô tỳ, nô tỳ thật sự không thể cự tuyệt.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, sau này nếu gặp phải chuyện thể này hãy vứt bỏ trước mặt công tử.” Tô Thất Thất dùng ngón tay vuốt ve chén bạch ngọc, nước suối lạnh như băng, xen lẫn một chút màu máu phá lệ khiến người ta chú ý khi đặt ở trong nước.

Nàng suy nghĩ một chút, lại lắc đầu, nói: “Không cần, ta tự đi tìm hắn.”

Hôm đó sau khi uống máu, độc trong người nàng gần như được giải trừ hoàn toàn, nhưng vẫn cần điều dưỡng lâu dài, Nguyễn Lương Ngọc ngủ mê man liên tiếp mấy tháng mới dần dần tỉnh lại.

Máu trong cơ thể hắn đã gần như khô héo, không thể không tìm loại huyết nguyên thích hợp, cái này làm cho cơ thể hắn hết sức tệ hại, vừa bắt đầu mấy tháng đã không cách nào đi lại được, trong lúc ngủ trí nhớ hỗn loạn.

Mãi sau này, tình trạng mới chuyển biến tốt, dù vậy Tô Thất Thất luôn cẩn thận đích thân trong chừng hắn mỗi khắc, không dám thư giản một chút nào
Suốt một năm, Nguyễn Lương Ngọc cuối cùng cũng khôi phục lại thể chất bình thường.

Khi hắn biết được tình trạng của mình lập tức nghĩ cách để mình uống máu của hắn.

Ban đầu là trắng trợn, sau lại là khuyên dụ, uy hiếp.

Sau khi thất bại, hắn hạ thủ vào thức ăn, bất kể Tô Thất Thất cự tuyệt thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không buông tha.
Người kia, không phải nghĩ là làm thế mình sẽ không để cho máu của hắn uổng công chạy mất sao? Nhưng mà, hắn chưa từng nghĩ khi hắn làm như vậy mình chẳng thể nào vui vẻ nổi.

Tấm bảng vàng và Thủy Nguyệt Câu lâu nguy nga, lộng lẫy.
Nguyễn Lương Ngọc ngẩng đầu đưa mắt nhìn, tâm tình uất ức.

Hăn mới tiến vào đại sảnh đã bị lão bản cung kính mời đi ra vì nếu để mình tiến vào sẽ đắc tội với đại thần y.

Đắc tội với Tô đại thần y hậu quả vô cùng nghêm trọng, hai người chức tương đối thấp, thà bỏ qua số tiền thưởng đáng kể thì hơn.

Hơn nữa, tú bà ra giá một ngàn lượng bạc muốn hắn sau này đừng tới Thủy Nguyệt Câu lâu.
Nghĩ đến đây, thật sự tức chết người.

Hắn cùng lắm chỉ muốn vào dạo một vòng, làm dáng một chút cho Thất Thất nhìn, không phải thực sự muốn làm cái gì.

Hơn nữa, mấy cô nương trong lầu hắn còn để vào mắt đâu! Căn bản so với Thất Thất không có chút xinh đẹp nào hết.
Các cô nương trong Thủy Nguyệt Câu lâu từng cái nhấc tay đều bày ra tư thái lả lơi, hấp dẫn các thiếu niên, công tử nhưng ánh mắt lại không rơi trên người hắn.

Nguyễn Lương Nọc giận dữ đá thân cây bên cạnh một cước.


Nhưng lúc này bỗng có một bé gái ôm chặt lấy chân hắn.

Ánh mắt hắn dời xuống, thấy một bé gái chừng bảy tám tuổi, quần áo lam lũ, đầu rối, mặt nhem nhuốc, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm mình,
“Ca ca, huynh mau cứu ta, quê nhà ta gặp nạn lụt lớn, ruộng đất đều bị ngập, ta cùng cha chạy nạn trong đám người.

Nhưng gặp phải bọn cường đạo, bọn họ lấy hết của cải của chúng ta, còn… Còn muốn bắt ta đem đi để bán.” Cô bé vừa nói vừa nắm chặt lấy ống quần của Nguyễn Lương Ngọc, nước mắt tích tụ cũng không dừng được nữa lập tức tuôn rơi ào ào, trên gương mặt dính bùn đất vạch ra một đường.
Nếu rửa sạch bụi đất, đổi sang áo quần sạch sẽ, đây có lẽ sẽ trở thành một cô nương xinh đẹp.

Nguyễn Lương Ngọc không khỏi nghĩ đến Duệ Nhi.

Đã nhiều năm trôi qua, việc hắn làm cho Duệ Nhi thật sự quá ít, cho nên bây giờ dốc hết sức đền bù.

Thất Thất luôn nói là hắn quá nuông chiều Duệ Nhi.

Kỳ thực, hắn vừa nhìn thấy Duệ Nhi trong lòng dã mềm nhũn ra, không thể cự tuyệt được gì.
“Ca ca, những cường đạo kia sẽ nhanh chóng đuổi đến, ca ca hãy dẫn ta rời đi đi! Ta van huynh, mau cứu ta! Ta đã mấy ngày không ăn gì rồi, ta không đi nổi nữa,” Thấy Nguyễn Lương Ngọc không có phản ứng, cô bé lại dùng nước mắt tấn công, thậm chí lôi kéo cánh tay của Nguyễn Lương Ngọc.
Nguyễn Lương Ngọc thấy đứa bé khóc mà nghĩ đến Duệ Nhi, cũng không đừng được ngồi xổm xuống, đưa tay lau đi nước mắt đang tuôn như suối của cô bé, ôn hòa nói: “Bọn cường đạo kia ở đâu? Ngươi dẫn ta đi tìm bọn họ,”
Nghe vậy, cô gái cố gắng ngừng khóc, thút thít đứng lên: “Ca, ta sợ, ta không muốn gặp lại bọn họ, bọn họ rất hung dữ, huynh dẫn ta đi có được hay không, huynh cho ta ăn, ta sẽ không gây rắc rối cho huynh, cha ta đã từng nói không được để liên lụy đến người khác.”
Nguyễn Lương Ngọc thấy cô bé đang hoảng sợ bỗng lộ vẻ nghiêm túc, không khỏi bật cười: “Ngươi tên gì?”
“Linh nhi” Cô bé nhanh nhẹn đáp lời.
“Linh nhi, tên rất êm tai.” Nguyễn Lương Ngọc kéo bàn tay đen thùi của cô bé, áo ngoài của bé rộng thùng thình giống như nhặt được ở nơi nào mặc vào trông rất tức cười, còn có vài chỗ đã rách, lộ ra da thịt đen thui.

Dưới trường bào bị kéo lên, nhưng vẫn còn phân nửa kéo lê trên mặt đất như cũ, tóc rối bù dính vào nhau, biến thành một khối.

Cô bé dùng ánh mắt thận trọng nhìn hắn, Nguyễn Lương Ngọc thấy cô bé này vẫn giữ phòng bị với mình, Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy đau lòng.
“Ca ca, ta đói, ta đi lấy bánh bao ăn, bọn họ cũng đánh ta, huynh có thể cho ta ăn không?” Cô bé nghiêng đầu, hỏi.
Nguyễn Lương Ngọc sờ đầu bé, cười nói: “Ca ca dẫn muội đi tắm, đổi quần áo mới, sau đó muội muốn ăn gì cũng được, được không?”
“Hả?”
Nghe vậy Linh nhi nhất thời không tin nổi nhìn Nguyễn Lương Ngọc: “Có thật thế không?”
“Đương nhiên là thật.” Nguyễn Lương Ngọc cười cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi