ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Đây là trắng trợn trêu ghẹo cô.

Giang Vãn Lê rụt tay về, cực kỳ không phục lẩm bẩm: “Tay nhỏ thì sao, cũng không phải không có chỗ lớn.”

Bùi Thầm lẳng lặng nhìn: “Ừ tôi biết.”

“…”

Cảm nhận được tầm mắt của anh dừng trước ngực cô, Giang Vãn Lê giơ tay che, nghiêm túc sửa đúng: “Tôi nói lá gan tôi lớn, lá gan tốt rất lớn, anh đừng hiểu sai.”

“…”

“Nếu tôi nhát gan, sao tôi dám đuổi theo xe anh vào buổi tối chứ.”

Lời nói rất chuẩn xác.

Nếu cô không can đảm, khả năng đã bị nhóm chú Hai đánh bại.

Nhưng lá gan cô lớn cũng có giới hạn.

Có đôi khi rất dễ xấu hổ, rất dễ bị khi dễ.

Khi ngủ cùng anh cũng xấu hổ đến mức không dám bật đèn.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hai người cứ bị cắt ngang như vậy.

Không biết có phải ảo giác của Giang Vãn Lê hay không, cô thấy anh nhăn mày khi nhận cuộc điện thoại kia, nhưng cũng không tránh đi chỗ khác.

Cô sờ sờ chiếc nhẫn, ít nhiều nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Người bên kia thái độ rất kiêu ngạo, mà Bùi Thầm thì bình tĩnh, không thèm so đo với người kia.

Tổng kết lại, bọn họ nói chuyện không vui vẻ.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Thầm nói với cô: “Bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Giang Vãn Lê ngạc nhiên: “Bây giờ? Muộn rồi mà.”

“Tôi biết.” Anh nhìn đồng hồ, vẻ mặt phức tạp: “Xin lỗi.”

Tư khi kết hôn đến nay, hai người họ tôn trọng như như khách, giữa người người vẫn rất hoà bình, giống các cặp vợ chồng liên hôn khác, đồng thời đây cũng đại biểu cho sự ngăn cách.

Giang Vãn Lê nghĩ, này có gì mà phải xin lỗi.

Nếu là chuyện công việc, vậy đương nhiên phải đi xử lý rồi.

Cô cũng chưa nhận ra giọng mình có vẻ buồn rầu, dặn dò anh: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”

“Ừ.”

Bóng dáng anh rời đi rất vội vã.

Hậu tri hậu giác, Giang Vãn Lê nhận ra được anh xin lỗi mình là vì cô chờ anh về nhà, nhưng anh lại phải rời đi, anh cảm thấy có lỗi.

Không ở thì thôi, một người ngủ rất thoải mái.

Trong lòng nghĩ vậy, bước chân cô lại như ma xui quỷ khiến đi về phía cửa sổ, nhìn xe anh rời đi.

Hôm sau là cuối tuần.

Giang Vãn Lê thức dậy muộn, xuống lầu hỏi mới biết đêm qua Bùi Thầm không về.

Không biết anh có chuyện gì, trái lại thư ký Lương lại gọi điện thoại giải thích với cô.

Thư ký Lương nói hôm nay là cuối tuần, gợi ý cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, công việc bên Phạn Ni bọn họ sẽ xử lý.

Không chỉ bận chuyện công ty, còn bận chuyện mượn xe làm thí nghiệm, thư ký Lương bảo Giang Vãn Lê chờ một khoảng thời gian nữa sẽ có kết quả.

Nghe ra bên kia khó xử, Giang Vãn Lê hỏi: “Gặp khó khăn gì sao?”

Thư ký Lương không giấu diếm, nói hết ra.

Bọn họ tìm được chủ xe kia, người kia là người thích sưu tầm xe, không chỉ có hiệu xe giống lão Giang tổng, anh ta còn nghiên cứu xe, cho nên tìm anh ta là rất thích hợp, hơn nữa anh ta còn quen Bùi Thầm nhiều năm.

Theo lý thuyết, nếu có tầng quan hệ đó, vậy sẽ rất dễ xử lý mới đúng, nhưng mà mấy năm trước bọn họ có ân oán nên quan hệ rất kém, vị chủ xe kia sau khi xuất ngoại liền đoạn tuyệt với Bùi Thầm, gần đây trở về vì chi nhánh của công ty.

Bọn họ có cơ hội liên hệ, nhưng đối phương liên tiếp từ chối, nếu không phải cho bọn họ leo cây thì bảo thuộc hạ truyền lời.

Có việc cần nhờ nên Bùi Thầm không thể không nghe theo người kia.

“Vậy không phải rất phiền sao?” Giang Vãn Lê vô cùng ngoài ý muốn: “Không còn cách nào khác sao?”

“Nếu đối phương không đồng ý gặp mặt, Bùi tổng định hẹn ba của vị Tạ thiếu đó.”

Hẹn ba người ta?

Đây là biện pháp xử lý sao? Sao nghe giống con nít vậy, đánh không được thì mách ba mẹ. Người đàn ông của cô cũng rất xảo trá, lại gọi ba người kia.

Giang Vãn Lê càng tò mò nguyên nhân tại sao khiến Bùi Thầm và vị thiếu gia kia tuyệt giao.

Một mình trải qua cuối tuần rất nhàm chán, lúc chạng vạng, Giang Vãn Lê nhận được điện thoại Minh Trà hẹn đi ăn cơm.

Hai người các cô lâu rồi chưa gặp nhau.

Sau khi thành niên, mọi người đều bận chuyện công việc, không được ăn cơm cùng nhau nhiều như trước nữa.

“Làm việc mệt chết mất, ông chủ thật không phải người.” Minh Trà mắng chửi trong điện thoại: “Anh ta cuồng công việc thì thôi đi, còn kéo nhóm thư ký bọn mình tăng ca cùng.”

Nghe giọng cô ấy đại khái có thể đoán được, giờ ăn lẩu tôm hùm đất, ba ly trà sữa, nhiều kem cũng không an ủi được tâm tình của cô ấy.

Vừa vặn Giang Vãn Lê đang nhàm chán, bảo mình mời đi ăn một quán đồ ăn Nhật mới mở.

Trong điện thoại, Minh Trà hứng thú bừng bừng, hận không thể lập tức bay đến ăn cơm ké, nhưng Giang Vãn Lê không ngờ, người kia lại khóc lóc nói kẹt xe, đoán sẽ đến muộn một chút.

“Hiện tại không phải giờ tan tầm, sao lại kẹt xe?” Giang Vãn Lê vạch trần: “Không phải cậu mới ra cửa đó chứ?”

“Sao có thể, tớ không muốn Lê tử chờ nên đã đi từ sớm.” Lòng Minh Trà đầy căm phẫn: “Bởi vì có một Phú nhị đại lái Pagani ra đường, nhiều người vậy quanh xem nên dẫn đến tắc đường.”

“Giờ cậu đang ở đâu?”

“Còn một điểm dừng nữa, cậu đợi tớ.”

Không làm phiền tài xế trong nhà, Giang Vãn Lê gọi taxi, xe dừng ở bãi đỗ xe, nếu cô ấy còn một điểm dừng nữa, vậy cô chờ một chút.

Bầu trời An Thành sắp tối, mặt trời như say rượu, tỏa ra ánh sáng màu đỏ khiến mây cũng bị nhuộm đỏ.

Tuỳ tiện đánh giá, Giang Vãn Lê nghe thấy tiếng động cơ ồn ào.

Tầm nhìn xa xa, một chiếc xe thể thao xuất hiện, dần tăng tốc đi về phía khu đỗ xe.

Cô vẫn nhận xe các hiệu xe, nhận ra đây là Pagani, hình như là chiếc xe vừa nãy Minh Trà nói.

Cô nhìn chăm chú, đột nhiên phát hiện có một bé nam đang ngơ ngác đứng trên đường cách cô không xa.

Dường như bé đi lạc, nhìn đông nhìn tây tìm người lớn.

Bé đứng ở vị trí trung tâm bãi đỗ xe, rất dễ bị xe đụng phải.

Giang Vãn Lê chạy qua, giữ chặt tay bé: “Cẩn thận một chút.”

Vừa dứt lời, bé được cô kéo lại.

Một cơn gió xẹt qua mặt, khói xe đầy không khí, mùi rất khó ngửi, cũng rất ầm ĩ.

“Người này lái xe kiểu gì vậy…”

Giang Vãn Lê không nhịn được lẩm bẩm, cúi đầu nhìn bé, lo lắng hỏi: “Cháu có sao không?”

Bé trai lắc đầu, bé không sao, chỉ là bị dọa sợ.

“Về sau không nên đứng giữa đường.” Cô ngồi xổm xuống nói: “Rất dễ bị xe đụng vào.”

“Vâng…”

“Ba mẹ cháu đâu?”

“Không biết.”

Bé trai tuổi không lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy collagen, đầy vẻ mờ mịt.

Giang Vãn Lê định chờ một lúc, xem người thân có đến không, nếu không sẽ gọi cảnh sát.

Người thân không đến, trái lại có một người lạ xuất hiện.

Thân ảnh cao lớn trực tiếp che mất ánh đèn đường trên đỉnh đầu Giang Vãn Lê và bé trai.

Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.

“Này, vừa rồi cô mắng gì tôi?”

Nghe tiếng, Giang Vãn Lê quay lại nhìn.

Người đàn ông trước mặt mặc bộ quần áo vận động thoải mái, chân đi giày chơi bóng số lượng có hạn, kính râm rất lớn, che khuất mắt anh ta, nhưng cái mũi, môi lộ ra đủ thấy người này đẹp trai, nhưng cho dù là giọng điệu nói chuyện hay thái độ với người khác thật nhìn rất giống mấy tên lưu manh thích trêu chọc cô gái nhỏ ở đầu ngõ.

Giang Vãn Lê không thể hiểu được: “Tôi mắng cái gì?” 

Người đàn ông cười lạnh: “Vừa rồi tôi thấy được qua gương chiếu hậu, cô không mắng tôi sao?”

“Người này lái xe kiểu gì vậy…. Đây không phải cô nói sao?”

“Cái này tính là mắng?”

Giang Vãn Lê cảm thấy người này phản ứng thái quá, cô chưa nhắc nhở anh ta lần sau đến bãi đỗ xe thì lái chậm chút, để tránh đụng phải người khác, trái lại anh ta đã tìm cô tính sổ.

“Anh không biết trọng điểm là ở đâu sao?” Cô đẩy bé trai ra: “Vừa rồi bé đứng ở đó, không phải anh không nhìn thấy, vậy không thể giảm tốc độ sao?”

Người đàn ông tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa, môi rất mỏng, lời nói có vẻ rất tức giận: “Sao tôi phải giảm tốc độ?”

Anh ta nói: “Tôi chắc chắn mình sẽ không đụng vào nó, tại sao tôi phải giảm tốc độ?”

“Anh…”

Biết rõ anh ta không nói đạo lý, Giang Vãn Lê không thể phản bác lại được.

Người này lớn lên rất đẹp trai, nhưng tính cách lại rất thối, cũng rất khó nói chuyện, so với bạn của Bùi Thầm, đều là hai tên khó chiều.

Đoán chừng là phú nhị đại được nuông chiều từ bé, tính tình kém, Giang Vãn Lê không muốn gây chuyện, cho nên lựa chọn kiềm chế lửa giận, dắt tay bé trai đi sang bên cạnh.

Cách người này xa một chút.

Động tác nhỏ này khiến người đàn ông nhíu mày, ngạc nhiên, thậm chí khó tin, bàn tay thon dài nghịch chìa khoá xe, gương mặt tuấn mỹ bất cần đời hiện ra vẻ hứng thú.

Lần đầu tiên đại thiếu gia bị người ta ghét bỏ.

Cho nên nhìn cô thêm lần nữa.

Vị thiếu gia này phát hiện cô không đơn giản là một người mẹ như vậy, ngũ quan tinh xảo, không cần trang điểm, ánh mắt long lanh, mắt nhỏ, da thịt tinh tế, trắng nột đến mức véo được ra nước.

Người có diện mạo rất xinh đẹp.

Nhưng đáng tiếc lại là người đã kết hôn, thậm chí còn có con.

Không biết xuất phát từ mục đích gì, thiếu gia có cảm xúc lâu lắm rồi chưa gặp, lại gọi “Này” một tiếng, sau đó người cũng bước đến, thân hình cao lớn đứng trước mặt bọn họ.

Mã QR Wechat hiện ra trước mặt Giang Vãn Lê.

Cô: “????”

Thiếu gia: “Thêm.”

Giang Vãn Lê: “…”

Có phải cô gặp người thiểu năng trí tuệ không?

Phải nói với chú cảnh sát, người thiểu năng trí tuệ không thể lái xe.

“Bảo cô thêm.” Thiếu gia không kiên nhẫn: “Không phải cô muốn phí bồi thường tinh thần sao? Vừa rồi…” Anh ta cúi đầu nhìn bé trai: “Tuy không đụng vào nhưng tôi đã dọa sợ con trai cô.”

“Bé không phải con trai tôi.” Giang Vãn Lê lắc đầu: “Tôi chỉ đi ngang qua.”

Chỉ đi ngang qua xen vào chuyện người khác sao.

Người đàn ông nhăn mặt, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này cực kỳ vi diệu, thấy hồi lâu cô vẫn chưa có động tĩnh gì, anh trực tiếp cướp điện thoại cô, sau đó giơ lên trước mặt cô để mở khoá.

Giang Vãn Lê không còn lời nào: “Cái anh này…”

Anh ta mặt không đổi sắc thao tác, thêm Wechat xong còn nói: “Thêm đi, rồi tìm thấy ba mẹ đứa bé, cô chuyển phương thức liên lạc của tôi cho họ.”

Nói có lý.

Nhưng hành vi bá đạo như vậy thật khiến người ta không có hảo cảm.

Cũng may anh ta không tiếp tục dây dưa nữa, thêm bạn bè xong thì chạy lấy người.

Không nói một câu xin lỗi.

Giang Vãn Lê thở dài, dẫn đứa bé đi tìm ba mẹ.

Dắt tay bé không lâu, đột nhiên có người gọi.

“Bảo bảo!”

“Mẹ.”

Sau đó, tay Giang Vãn Lê trống không.

Nhìn thì thấy bé trai đã bổ nhào vào lòng mẹ mình.

Như cô nghĩ, hai mẹ con họ đi lạc, bãi đỗ xe rất khó tìm, dùng mắt thường không dễ tìm được.

Mẹ bé tỏ vẻ cảm ơn Giang Vãn Lê.

Nếu không bé nhỏ như vậy, vạn nhất gặp bọn buôn người, người là ba mẹ như họ sẽ rất lo lắng.

Không gặp bọn buôn người nhưng gặp một sự cố nhỏ, Giang Vãn Lê kể lại chuyện vừa rồi, lại đưa Wechat của người kia cho cô ấy.

Đứa bé quả thật bị dọa, làm mẹ nếu muốn phí bồi thường tinh thần, cũng không phải không thể.

Sau khi tạm biệt họ, Giang Vãn Lê gọi Minh Trà.

Minh Trà: “Đây đây, tớ đến ngay đây.”

Minh Trà nói gặp Pagani nên mới kẹt xe, mà Giang Vãn Lê vừa gặp người kia cũng lái Pagani.

Sẽ không phải là anh ta đấy chứ?

Người này khiến người ta thấy rất phiền.

Giang Vãn Lê mở Wechat anh ta ra, nick name rất đơn giản, chỉ có một chữ “X”.

Nếu đã đưa Wechat cho mẹ bé trai, vậy cô lưu lại cũng không để làm gì, khả năng về sau sẽ không có liên quan gì.

Cho nên cô xoá anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi