ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với đàn ông, gương mặt Giang Vãn Lê đỏ lên như quả cà chua, lên trên xe vẫn chưa bình thường lại.

Từ đầu đến cuối Bùi Thầm vẫn rất bình tĩnh, anh liếc nhìn chân của cô, bảo tài xế lái đến bệnh viện.

“Không cần phải đi bệnh viện đâu.” Giang Vãn Lê nhẹ nhàng nói: “Chỉ là chấn thương nhẹ thôi.”

“Đi kiểm tra một lượt.”

Giọng của anh vân đạm phong khinh nhưng không cho phép từ chối.

Xe đi về hướng bệnh viện, Giang Vãn Lê nhớ ra mẹ vẫn còn đang nằm viện, nếu đã vậy thì phải đi thăm.

Sau khi đến bệnh viện, Giang Vãn Lê không để cho Bùi Thầm “đưa” cô đi.

“Khoảng thời gian này tôi đều đi một mình, đã thành thói quen, thực sự không cần làm phiền Bùi tiên sinh.” Cô nói: “Hơn nữa ở bệnh viện có sẵn nạng, rất tiện.”

Bùi Thầm bị cô cản lại trên xe, không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Em vừa gọi tôi là gì?”

“Bùi... tiên sinh.”

Cô nghi hoặc: “Sao vậy?”

Xưng hô này không có vấn đề gì mà, nhưng tại sao cô cảm giác sắc mặt của anh lại trầm xuống vậy.

Tiếng điện thoại thúc giục vang lên trong xe, phá vỡ tình thế căng thẳng, Bùi Thầm nghe máy, Giang Vãn Lê nhân lúc này chuồn đi, không tiếp tục gây phiền phức cho anh nữa.

Đi được mấy bước, Giang Vãn Lê cúi đầu nhìn chân của mình, mấy ngày nay đều sinh hoạt qua loa, tùy tiện đi qua đi lại, đã quen với đau đớn, sau khi ban nãy được anh bế, dường như lại không quen nữa.

Bước một bước cũng có thể cảm thấy đau đớn âm ỷ.

Hồi lâu sau, cô đi tới phòng bệnh trong khu nội trú của bệnh viện.

Trên đường đi, Giang Vãn Lê đã suy nghĩ phải nói chuyện mình đột nhiên kết hôn ra như thế nào mới không làm cho mẹ lo lắng, sau khi đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Minh Trà ở bên trong, cô hiểu rõ mình đã suy nghĩ vô ích rồi.

Minh Trà đưa lưng về phía cô, vừa gọt táo vừa nói với người trên giường bệnh: “Là như vậy đấy dì à, cháu không hề nghe nhầm đâu, Lê tử hiện tại thật sự đã kết hôn rồi.”

Giang Vãn Lê bó tay toàn tập.

Tô Lan ngồi trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, hướng về phía cửa, nói: “Con gái, con đến vừa đúng lúc, Trà Trà nói con kết hôn rồi, chuyện này là thật sao?”

Bởi vì lo lắng cho Giang gia, Tô Lan gầy đi rất nhiều.

Giang Vãn Lê cũng không muốn khiến bà lo lắng thêm, chỉ là không biết bịa ra lý do như thế nào cho mẹ yên tâm.

“Vâng, hôm nay con vừa mới đăng ký kết hôn.” Cô nói quanh co: “Bởi vì tình hình tương đối khẩn cấp cho nên không nói với mọi người.”

“Chuyện lớn cả đời sao có thể qua loa như vậy?” Đôi mi thanh tú của Tô Lan hơi nhíu lại: “Con nói rõ ràng cho mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đối tượng kết hôn là ai.”

Tay sai Minh Trà gật đầu theo: “Tớ cũng muốn biết, rốt cuộc người đàn ông nào có sức hấp dẫn khiến cậu vội vã kết hôn như thế.”

Việc này nên giải thích thế nào đây.

Nói cho bọn họ biết, cô giao thiệp mấy lần mới khiến cho Bùi Thầm bằng lòng trợ giúp Giang gia, nhưng mà bởi vì đủ loại nguyên nhân, phải làm thông gia mới có thể giải quyết vấn đề triệt để ư?

Dưới ánh mắt chờ mong của hai người, cô chỉ nói ra hai chữ.

“Bùi Thầm.”

Không cần nói thêm gì khác.

Chỉ hai chữ này, bọn họ đã có thể hiểu ra.

Nói ra tên của người đàn ông mà các thiên kim tiểu thư muốn gả cho nhất và cũng khó gả cho nhất, hẳn là đáng tin hơn so với những lời giải thích phức tạp kia nhiều.

Tô Lan thoáng sửng sốt: “Là Bùi Thầm của tập đoàn J&F kia sao?”

Giang Vãn Lê gật đầu.

“Sao cậu ấy lại...” Tô Lan thở dài một hơi, dường như rất khó tin.

Không phải là bà không biết người con rể tương lai này, khi ba của Giang Vãn Lê còn sống, ông không chỉ một lần kể về bản lĩnh của doanh nhân trẻ tuổi này với bà, trong lời nói còn có ý “nếu như thanh niên này làm con rể của mình thì tốt rồi”.

Không ngờ rằng, người đi rồi, con gái lại thay cha già thực hiện ý nghĩ này.

Tô Lan hỏi: “Con và cậu ấy thân lắm sao, quen được bao lâu rồi?”

“Chuyện này...” Giang Vãn Lê lừa gạt: “Chuyện tình cảm kể ra rất dài dòng, sau này con lại kể cho mẹ, được không?” 

“Được thì cũng được.” Tô Lan thở dài: “Chỉ là mẹ không yên tâm về con lắm.” 

Chỉ cần mẹ không tức giận, tim của Giang Vãn Lê thả lỏng hơn phân nửa: “Con không quan trọng, trái lại là chính mẹ ấy, bồi dưỡng thân thể là quan trọng nhất.” 

Sau khi tĩnh dưỡng ở bệnh viện, tố chất thân thể của Tô Lan đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.

Xuất viện đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là sau khi ra ngoài tạm thời không biết thu xếp như thế nào, hiện tại Giang trạch bị cướp đi, cho dù dùng đến pháp luật cũng cần một thời gian nhất định.

Ngoại trừ Giang trạch, phía bên công ty, Giang Vãn Lê cũng gặp phải cản trở của chú hai, thân là tiểu thư của Phạn Ni, các nhân viên cũng không tôn trọng cô, ngay cả trong cuộc họp, cô cũng chỉ có thể ngồi ở hàng thứ hai.

Khó khăn chồng chất, Giang Vãn Lê lại vẫn lạc quan an ủi bọn họ rồi sẽ tốt hơn.

So với Tô Lan, Minh Trà phản ứng với chuyện kết hôn của chị em tốt càng mãnh liệt hơn.

Lúc y tá đến đo thân nhiệt, Minh Trà đã sớm không kiềm chế được, kéo Giang Vãn Lê ra ngoài, khuôn mặt nghiêm túc, hỏi.

“Đại Lê Tử, rốt cuộc giữa cậu và Bùi Thầm đã xảy ra chuyện gì?”

“Tớ không lừa mọi người mà, chính là kết hôn rồi...” 

Giang Vãn Lê còn chưa kịp nói cặn kẽ, Minh Trà đã bật điện thoại lên, mở hai bài báo về sảnh triển lãm châu báu tối hôm qua ra.

– Tổng tài J&F đích thân tới triển lãm, bị phóng viên vây kín.

– Hiện trường chụp được Giang đại tiểu thư, nghi vấn cô muốn tìm xin tổng tài J&F trợ giúp.

Có cư dân mạng nói cô đang nằm mơ, không đời nào Bùi Thầm lại giúp cô, mấy năm trước cô từng từ chối lời tỏ tình của anh, bây giờ nghèo túng lại mơ tưởng trông cậy vào anh quay lại giúp cô.

Sau khi đọc xong, Giang Vãn Lê buông lỏng tay: “Những người này đúng là không biết gì vẫn nói linh tinh, làm sao tớ có thể từ chối anh ấy, trước kia tớ còn không quen anh ấy.” 

“Bọn họ nói không sai.” Minh Trà khó có thể bình phục tâm tình: “Anh ta có thể là một trong những người theo đuổi bị cậu từ chối trước kia.” 

“?”

“Quả nhiên cậu không nhớ rõ.” 

“Không phải chứ.” 

“Hồi trung học, hôm sinh nhật cậu, Bùi Thầm tặng bánh gato dâu tây cho cậu nhưng cậu không nhận, cuối cùng cái bánh gato bị vứt đi.” Minh Trà nói: “Bọn họ đều nói là cậu vứt nhưng tớ biết cậu sẽ không làm chuyện như vậy.” 

Giang Vãn Lê sờ đầu, tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào?

Minh Trà xem thường: “Đương nhiên cậu không có ấn tượng, bởi vì lúc đó có dùng hết đầu ngón tay cũng không đếm được lượng người tặng bánh gato cho cậu.”

Ngày sinh nhật của công chúa nhỏ được cưng nhiều nhất nhà họ Giang còn náo nhiệt hơn so với ngày kỷ niệm thành lập trường, các nam sinh trường trong trường rất nhiệt tình quay phim chụp ảnh, thổ lộ tình cảm, thậm chí trường đại học thành phố bên cạnh cũng có người vừa gặp đã mê đắm khuôn mặt xinh đẹp của Giang đại tiểu thư.

Nhưng mà Giang Vãn Lê chỉ phát triển gương mặt, không phát triển chỉ số thông minh, căn bản không hiểu được rung động thời kỳ trưởng thành, trong mắt của cô chỉ có váy đẹp và châu báu lấp lánh, không có hứng thú với con trai.

Vì để cho Giang Vãn Lê tin tưởng năm đó thật sự có việc này, Minh Trà lục lại những bài viết từ nhiều năm trước trên Baidu.

Tiêu đề – số 818: Đại tài tử An Thành – Bùi Thầm tỏ tình bị Giang tiểu công chúa khinh thường, có ảnh có chứng thực.

Ngoại trừ bài viết trên diễn đàn còn có nhiều bản tin, bài báo.

“Không nói đến thật giả.” Giang Vãn Lê: “Tớ muốn biết tại sao chuyện này lại lên tin tức?”

“Cậu quên quá khứ huy hoàng chỉ cần cậu đổi kiểu tóc cũng có thể lên tin tức rồi sao?”

“...” 

Minh Trà còn nói: “Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến lần đó lên tin tức  không phải vì cậu, mà là Bùi Thầm, khi ấy anh ta cũng có tiếng tăm rồi, thành tích tốt, đỗ học bổng, còn nhiều lần nhận được bằng sáng chế quốc gia, mọi người đều cho rằng anh ta sẽ làm nhà nghiên cứu khoa học, ai biết người ta còn có đầu óc kinh doanh, thời gian mấy năm liền trở thành một đại lão có tiếng.” 

“Tớ biết anh ấy lợi hại.” 

“Vậy cậu biết vì sao anh ta kết hôn với cậu không?”

Giang Vãn Lê trầm mặc.

Nếu như dựa theo những gì Minh Trà nói, ban đầu thái độ của Bùi Thầm đối với cô rất lạnh nhạt nhưng đó là do mấy năm trước cô không để ý tới cảm nhận của anh.

Thế nhưng cô không rõ vì sao anh lại bằng lòng làm đám cưới.

Lẽ nào... là vì nhớ tới tình xưa?

Ý tưởng mới xuất hiện đã bị Minh Trà phủ nhận: “Không có khả năng anh ta vẫn luôn chung tình với cậu nên mới đồng ý kết hôn đâu, nếu đúng là như vậy thì trước kia anh ta đã theo đuổi cậu rồi.” 

“Cậu đang muốn nói, anh ấy kết hôn với tớ, khả năng là có mục đích riêng sao?” Giang Vãn Lê không chắc chắn, hỏi.

Minh Trà gật đầu: “Có thể là để trả thù cậu.”

“Trả thù? Trả thù tớ thế nào?”

Trói lại? Giam giữ trong phòng tối? Hàng ngày không cho ăn cơm? Nghĩ đến thật là kinh khủng.

Minh Trà lại nói: “Không chắc, sau khi anh ta kết hôn với cậu, cố tình lạnh nhạt với cậu, bản thân thì ra ngoài ăn chơi đàng điếm để trả thù ngày trước cậu từ chối anh ta.” 

Đây chính là trả thù sao.

Cũng không đáng sợ lắm.

Giang Vãn Lê cố gắng hồi tưởng một lần, khẳng định một chuyện.

Cô thực sự không nhớ ra Bùi Thầm.

Khi đó cô quá chói lóa, xung quanh có quá nhiều người tâng bốc nịnh bợ, lúc Bùi Thầm gặp cô, cô có thể cùng hoàng tộc Ả Rập đấu giá chung một món châu báu, khi đó bọn họ không phải người của một thế giới, rất khó khiến người ta nhớ kỹ.

*

Sẩm tối, thư ký của Bùi Thầm tới đón Giang Vãn Lê.

“Tiên sinh căn dặn, bảo tôi giám sát bà chủ đi khám.” Thư ký kính cẩn trình bày.

“Giám sát?”

“Anh ấy biết cô sẽ không chủ động gặp bác sĩ, cho nên cử tôi đi một chuyến nữa.” 

Giang Vãn Lê căng da đầu: “Ồ… Anh ấy đúng là cáo già xảo quyệt.” 

“Hử? Cô nói gì ạ?”

“Tôi nói Bùi tiên sinh quả là thông minh cơ trí.” 

Vị thư ký cười cười, tay làm động tác “mời”, tỏ ý tất cả đều do anh ta dẫn đường phục vụ, gọi anh ta là thư ký Lương là được.

Chấn thương của Giang Vãn Lê không nghiêm trọng lắm nhưng quyền uy tuân theo dặn dò, không nghiêm trọng lắm, trực tiếp mời chủ nhiệm quyền uy nhất khoa chỉnh hình tới.

Bởi vì không phải gãy xương mà là trật khớp phần mềm nên không cần bó thạch cao, bác sĩ dặn uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi hợp lý.

Sau khi xong xuôi, thư ký Lương đưa cô đi, mục đích là công ty, hội họp với Bùi Thầm, bởi vì sau đó bọn họ sẽ đi gặp lão thái thái của Bùi gia.

Giang Vãn Lê cả kinh: “Gặp bà nội ư?”

Cô còn chưa chuẩn bị cái gì đã gặp trưởng bối!

“Không cần lo lắng.” Bùi Thầm nói: “Bà nội rất dễ gần, em chỉ cần để bà gặp mặt là được.” 

“Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị quà gặp mặt.” 

“Đã chuẩn bị giúp em rồi.” 

Giang Vãn Lê kinh ngạc, người đàn ông này còn rất chu đáo.

Nếu như vậy, đó chính là đã chuẩn bị mọi việc, chỉ chờ cô đến gọi “bà nội”thôi.

Bà nội Bùi ở tại một chỗ sơn thủy bảo địa tĩnh mịch trong biệt thự Tử Thành, đi qua cổng, xe chạy thêm gần mười phút mới đến nơi.

Trước đó đã gọi điện trước nên bà nội đã sớm chờ ở bên ngoài.

Sau khi xuống xe, Bùi Thầm đi tới trước: “Chẳng phải cháu đã dặn bà đừng chờ ở bên ngoài sao?”

“Cháu cho rằng bà đang chờ cháu sao?”Bà nội Bùi liếc mắt oán trách, xoay người đến kéo tay Giang Vãn Lê: “Cháu dâu bảo bối của nhà ta.” 

Giang Vãn Lê căng thẳng cười: “Cháu chào bà ạ.” 

Bà nội Bùi vuốt ve tóc của cô: “Cháu dâu thật là xinh đẹp, không hổ là người mà cháu của ta thích.” 

Trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, không biết anh đã nói với bà nội thế nào, vậy mà lại tạo thành hiểu lầm như vậy.

Bùi Thầm không để cho bà nội nói thêm, ho nhẹ một tiếng: “Đi vào thôi.” 

Nhà ở nơi này rất lớn nhưng cũng không trống trải, phòng trong phòng ngoài, trước nhà sau nhà đều là hoa cỏ cây cối mà bà nội trồng, còn nuôi chó mèo làm bạn. Bà vịn tay cháu dâu, cáo trạng nói Bùi Thầm quá bận, không có cả cơ hội dành bớt thời gian cho bà, trong giọng nói để lộ sự đáng yêu của người nhà

“Cháu cần phải thường xuyên đến gặp bà đấy.” Bà nội Bùi cười nói.

Vừa gặp nhau, bà nội Bùi đã thấy thích cháu dâu. Ai không thích người xinh đẹp chứ, hơn nữa tiểu nha đầu Giang gia này nhìn trong sáng, dịu dàng, khiến bà thấy muốn yêu chiều.

Không biết bọn họ muốn ăn món ăn gì, bà nội Bùi dứt khoát bảo phòng bếp chuẩn bị đầy một bàn ăn, đều do đầu bếp hàng đầu nấu.

Từ hôm qua Giang Vãn Lê chưa được ăn gì, đừng nói là kén ăn, lúc này cô đã đói đến phát hoảng, cái gì cũng ăn được, nhưng phải giữ hình tượng thục nữ tao nhã, tránh để lại ấn tượng xấu cho bà nội.

Càng nhìn cô gái càng thấy yêu thích, bà nội Bùi cười nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, hai đứa đừng về, ở lại đây một đêm, bà chuẩn bị phòng cho hai đứa.” 

Tay cầm càng cua hoàng đế, Giang Vãn Lê sợ run vài giây, cô không nghe nhầm chứ, cô phải ngủ lại cùng với Bùi Thầm ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi