ĐỆ NHẤT THẦN Y


Trương Hồng Cường vào lớp trước khi chuông reo một giây, nhìn thấy nụ cười mỉa mai của hắn, có lẽ hắn đã nghĩ ra cách đối phó với điều khó chịu mới này rồi.
Những học sinh khác cũng cố ý tránh xa Tần Long, sợ bị cậu liên lụy, nhưng Huy Thái Lang vẫn ngồi bên cạnh cậu.
“Cậu không sợ sao?”, Tần Long tò mò hỏi.
"Sợ cái quần, ngày nào cũng bị đánh, quen rồi, hơn nữa chúng ta cùng bàn là định mệnh, tôi không bảo vệ cậu, ai bảo vệ cậu?", Thái Lang trông thờ ơ.
Tần Long liếc nhìn cậu ta, Huy Thái Lang mặc dù mặc quần áo dày, nhưng vết bầm tím lan rộng trên da cậu ta cực kì rõ ràng, quả thực là người thường xuyên bị thương.
"Là nam tử hán, tôi, Tần Long, làm bạn với cậu".
"Không làm huynh đệ sao?"
"Làm đi...!không phải cái thể loại kia là được".
"Ọe!"
Huy Thái Lang tỏ vẻ muốn nôn mửa, nhưng sự phấn khích trên khuôn mặt lại rất rõ ràng.
Vào cuối tiết học cuối cùng, Trương Hồng Cường và Vu Tuấn Nghệ rời đi sớm.
"Có vẻ như họ đang chuẩn bị, Long, cậu đi theo Diệp Viên Viên đi, cô ấy là con gái của Diệp Hổ ở thành phố Thịnh Hoa, không ai dám động vào cô ấy! Tôi sẽ đi theo cậu sau", Huy Thái Lang rụt đầu, vội vàng chạy đi.
Tần Long chả để tâm, cũng không có ý định thật sự đi cùng Diệp Viên Viên, mà là tự mình đi về phía cổng trường.

"Hở?"
Diệp Viên Viên sửng sốt, vội vàng chạy lên.
“Con bé này”, Tư Khả Hân ở phía sau khẽ thở dài, đi theo sau.
“Bạn học Tần Long, đợi tôi với”, Diệp Viên Viên gọi một tiếng.
Nhưng Tần Long không có ý định dừng lại.
Kết quả là.
Ở cổng trường giờ tan học, vô số học sinh nhìn Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân dịu dàng và đáng yêu đuổi theo một chàng trai trẻ dưới ánh mặt trời lặn.
"Tôi hoa mắt sao?"
"Đó là hai đại mỹ nữ của trường chúng ta? Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân?"
"Họ dường như đang đuổi theo ai đó!"
"Đậu! Người đó là ai? Tôi đi giết hắn!"
Các học sinh tràn ngập sự phẫn nộ, sự bất bình nổi lên khắp nơi.
Một số học sinh vì ghen tị mà mất lý trí đã xắn tay áo lên, nhưng rất nhanh, họ đã dừng lại và quay lại.
Không có lý do nào khác, Trương Hồng Cường và Chu Thao đã đến.
"Này, bạn Tần Long! Chuyến thăm trường thế nào? Ở đây có đẹp không?"
Trương Hồng Cường chào đón anh với một nụ cười.
Trường trung học số 1 Thịnh Hoa mặc dù là một ngôi trường danh tiếng, nhưng không phải tất cả học sinh đến trường này đều là học sinh khá giỏi, cũng có con nhà giàu, chẳng hạn như Trương Hồng Cường, bố là Trương Lạc kinh doanh bất động sản, giàu có quyền thế, nghe nói có quan hệ thân thiết với vị nào đó không tầm thường trong thành, chính là vì điều này mà Trương Hồng Cường rất tự tin.
Hắn vốn là học sinh lớp 12-2, nhưng vào ngày hắn gặp Diệp Viên Viên, hắn đã lợi dụng mối quan hệ gia đình của mình để chuyển đến 12-9.

Nhưng kể từ khi Trương Hồng Cường đến lớp 12-9, lớp 12-9 vốn yên bình bỗng trở nên gà chó không yên, bất kỳ nam sinh nào nói chuyện với Diệp Viên Viên đều sẽ bị hắn cảnh cáo, nếu cảnh cáo không hiệu quả, Trương Hồng Cường sẽ trả thù tàn khốc.
Người ta nói rằng Trương Hồng Cường đã từng đánh gãy chân một bạn học, sự việc nghiêm trọng đến mức nhà trường chuẩn bị trừng phạt hắn, nhưng bố mẹ của bạn học đó đã đến trường và khăng khăng nói rằng con trai mình tự ngã gãy chân, không cần truy cứu, cuối cùng không giải quyết được gì.
Sau sự cố này, Trương Hồng Cường đã trở thành minh chứng cho kẻ bắt nạt học đường, mọi người đều sợ hãi hắn.
Tuy nhiên, Trương Hồng Cường có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám so sánh với Diệp Viên Viên, so với Diệp Hổ, đại gia thực sự của Thịnh Hoa, tài sản của nhà họ Trương quá nhỏ.
"Trương Hồng Cường, cậu muốn làm gì?", Diệp Viên Viên tiến lên, tức giận quát.

"Viên Viên, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đi về trước đi, tôi sẽ nói chuyện với bạn Tần Long một chút!"
Trương Hồng Cường lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Long.
“Đúng thế, Viên Viên, cậu về trước đi, ốm yếu thì nên về uống thuốc đi”, Tần Long cũng cười nói.
Nghe vậy, Trương Hồng Cường cũng sững sờ.
"Thằng này là đồ ngốc sao?"
Khóe miệng của đám Chu Thao ở phía sau nhếch lên, cười.
Diệp Viên Viên là một rắc rối đối với họ.
"Cậu..”, Diệp Viên Viên mở miệng.
"Cậu có phải đồ ngốc không? Viên Viên đang giúp cậu, cậu còn muốn đuổi cô ấy đi sao?", Tư Khả Hân rất tức giận, cho rằng Diệp Viên Viên bị thương, vừa rồi chạy nhanh như vậy đuổi theo Tần Long, trong lòng thậm chí còn đau hơn.
“Tôi biết, cho nên cảm ơn Viên Viên, mọi người đi về trước đi”, Tần Long bất đắc dĩ nói.
Phải nói rằng, anh mới gặp cô gái này 2 lần, một lần thì bị bắt vào đồn cảnh sát, một lần thì bị vây đánh…cô gái này đúng khắc mình mà.
"Cậu.

.

.

cậu.


.

.

Được thôi! Tần Long, Tần Long! Đúng là đồ lòng lang dạ thú, chúng tôi không thèm quan tâm đến cậu nữa!"
Tư Khả Hân tức giận giậm chân, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Viên Viên rời đi.
"Á? Tiểu Hân, chờ đã...!Tiểu Hân!!"
Diệp Viên Viên gọi gấp.
Nhưng Tư Khả Hân là con nhà võ, Diệp Viên Viên nào có sức chống lại?
Hai cô gái đã sớm rời đi.
"Kế tiếp, tùy chúng ta rồi!", Chu Thao híp mắt nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi