ĐỆ NHẤT THẦN Y


“Nhưng cậu bạn mà con nói thực sự rất đáng nghi!”
“Bố, người ta đã cứu con hai lần rồi, sao bố có thế đoán mò lung tung như vậy chứ? Lẽ nào con gái bố chết ở đó thì bố mới vừa lòng sao?”, Diệp Viên Viên tức giận giậm chân.

“Nhưng cậu ta toàn xuất hiện rất đúng lúc, con không cảm thấy quá trùng hợp sao? Viên Viên, con còn nhỏ, chưa hiểu lòng người đâu”, Diệp Hổ bất lực lắc đầu.

“Bố, bố nói đúng, biết người biết mặt không biết lòng, kết giao với bất kỳ ai không thể chỉ nhìn bề ngoài được, nhưng bố à, Tần Long đã liên tiếp hai lần cứu con, nếu như thực sự muốn hại con, vì sao cậu ấy lại làm như vậy?”, Diệp Viên Viên đứng dậy, chính trực nói.

“Có lẽ là vì bố”, Diệp Hổ nói.

Diệp Viên Viên á khẩu.

“Ông chủ!”
Lúc này, Trương Hào bước vào.

“Trương Hào, bảo cậu điều tra, đã điều tra được chưa?”, Diệp Hổ quay đầu lại.


“Ông chủ, tôi đã phái người đi điều tra rồi, ngoại trừ thông tin từ sau khi xuất ngũ tên này vẫn luôn bày sạp hàng ở trên con đường bên ngoài công viên Lễ Bộ thì không còn thông tin gì nữa”, Trương Hào nói.

“Cái gì?”, Diệp Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhận lấy tư liệu từ trong tay Trương Hào, cẩn thận nhìn một chút, vẻ ngưng trọng trên mặt ngày càng nghiêm trọng.

“Bố, bố phái người đi điều tra Tần Long sao?”, Diệp Viên Viên đứng bật dậy, trên mặt không giấu được vẻ tức giận.

“Bố là vì muốn tốt cho con”, Diệp Hổ nghiêm túc nói.

“Việc làm này của bố rõ ràng là khiến con gái trở thành người lấy oán báo ân, lòng lang dạ sói!”, hai mắt Diệp Viên Viên đỏ lên, xoay người chạy lên lầu.

“Bố có quá nhiều kẻ thù, không thể không phòng bị được”, Diệp Hổ lắc đầu thở dài.

Ông ấy đặt tập tài liệu sang bên cạnh, châm một điếu thuốc, rơi vào trầm tư.

“Trừ chuyện tên nhóc này tên Tần Long, từng làm lính thì không biết gì về nó nữa, đến chuyện nó từng làm lính mấy năm cũng không điều tra được! Có thể thấy thằng nhóc này không hề tầm thường! Trương Hào, cậu nói xem tên này liệu có phải người có bang Kim Long không?”
“Không đâu”, Trương Hào lắc đầu: “Lính xuất ngũ sẽ không tham gia một băng nhóm bẩn thỉu như bang Kim Long, quân nhân đều có niềm tự hào về tôn nghiêm của mình, hơn nữa Tần Long trong quân ngũ e là không chỉ là binh lình bình thường”.

“Sao lại nói thế?”
“Tôi không đỡ được ba chiêu của cậu ta”, Trương Hào do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra.

Diệp Hổ vô cùng kinh ngạc: “Cậu ta là binh đặc chủng à?”
“Có khả năng… Ông chủ, Trương Hào có lời này, không biết có nên nói không”.

“Nói đi”.

“Thực ra… ông chủ, có lẽ lời cô chủ nói đều là thật, có lẽ… mọi chuyện đều do ông chủ nghĩ nhiều rồi.


Ông không biết, vừa rồi khi cô chủ tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói rằng tình trạng của cô chủ còn tốt hơn mấy ngày trước nhiều…”
“Chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da thôi, đương nhiên phải tốt hơn nhiều rồi”, Diệp Hổ không cho là vậy.

Trương Hào do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói là bệnh tim”.

“Cái gì?”
Ngón tay Diệp Hổ run rẩy, tàn thuốc rơi xuống.

“Ông chủ, ông… sao vậy?”
“Mau, mau chuẩn bị xe, mau!”

Cốc cốc cốc!
Những tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Long đang ngồi trên ghế đọc sách khẽ nhíu mày, liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ trên tường.

Đã chín giờ rồi, ai lại tới muộn vậy? Lẽ nào có người tới khám bệnh sao?
Trong lòng Tần Long nghĩ, sau đó đi ra mở cửa.

Nhưng lại thấy một người đàn ông trung niên lực lưỡng đứng ở cửa, người đàn ông có khuôn mặt uy nghiêm, thần sắc nghiêm túc, đôi mắt rất sâu, đó là ánh mắt chỉ có người từng trải qua muôn ngàn sóng gió mới có.


“Ông là?”
“Là cậu Tần phải không?”, sắc mặt uy nghiêm của người đàn ông dịu đi đôi chút, khẽ cười, trong giọng nói mang theo một tia cung kính.

“Là tôi”.

“Cậu Tần, xin chào! Cho phép tôi tự giới thiệu trước, tôi tên Diệp Hổ, là bố ruột của bạn học Diệp Viên Viên, cậu Tần, rất vui được gặp cậu”, Diệp Hổ duỗi tay ra, cười hiền hòa.

Nhưng Tần Long không bắt tay, một tay giữ mép cửa, nhạt giọng hỏi: “Thì ra là ông chủ Diệp, sao vậy, có chuyện gì sao?”
Diệp Hổ có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, ông ấy mỉm cười, sau đó lùi về sau một bước, cúi người một cái thật sâu với Tần Long.

“Cậu Tần, chuyện xảy ra hôm nay thực sự xin lỗi, tôi tới đây là để xin lỗi cậu!”
Một góc 90 độ, cúi người sâu, không hề nhúc nhích, tựa hồ như đang chờ Tần Long đáp lại.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi