ĐỆ NHẤT THẦN Y


"Đại ca, lợi hại quá, nhìn dáng vẻ của hoa khôi, có vẻ như việc anh tóm được cô ấy chỉ còn là vấn đề thời gian thôi".

Sau khi tan học, Huy Thái Lang vừa thu dọn đồ đạc vừa cười hi hi nói.

Nụ cười trông cực kỳ thô bỉ.

"Bớt xàm đi, cái gì mà tóm được? Chúng ta mới là học sinh lớp mười một, đi học cho giỏi, đừng có cả ngày toàn nghĩ đến mấy chuyện không đâu".

Tần Long vỗ lên cái đầu xanh biếc của cậu ta, đi ra ngoài một mình.

Trường cách nhà họ Diệp không xa, hẵng còn sớm, Tần Long quyết định đi lòng vòng quanh công viên luyện quyền rồi mới quay về nhà họ Diệp.

Công viên buổi chiều tà không đông nhưng cũng không vắng, đang lúc tan ca, mấy ông cụ bà cụ còn chưa đến tập nhảy, thỉnh thoảng chỉ có mấy học sinh đi ngang qua thôi.

Tần Long tìm một chỗ ít người qua lại, bắt đầu bày tư thế, vung quyền lên.

Quyền pháp của anh rất bình thường, không nhanh không chậm, trông như Thái Cực Quyền, nhưng người có thể hiểu Thái Cực Quyền chỉ cần nhìn là biết không phải.

Đây thực ra là một môn cổ võ mà anh tu luyện trong thời gian dài, nó có tên là "Du Long Quyết", lúc nhỏ sau khi bị gia tộc vứt bỏ, được một đạo sĩ thu nhận, đạo sĩ truyền thụ cho anh công pháp này.


"Ông lão, ông cả đời nghèo khổ mà không luyện được "Du Long Quyết” lên đến đỉnh cao, nhưng tôi thì làm được! Bây giờ, tôi sẽ thử tìm tòi cảnh giới tông sư khí cảnh trong miệng ông!"
Tần Long dừng bước, nhắm mắt lại.

Bây giờ anh đã sớm không còn quan tâm đến chiêu thức trên tay, mà đang thử thăm dò khí đang di chuyển trong cơ thể.

Khí theo đó mà lay động, hình thế tùy biến theo ý chí, ý chí truyền đến tâm, tâm mà đạt là có thể thông hiểu vạn vật.

Đây mới chính là mục tiêu anh luyện võ.

Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng lại gần, dừng trước mặt Tần Long.

Tần Long mở mắt nhìn lại.

Oan gia ngõ hẹp.

Người trước mặt chính là Hồ Á Luân.

Lúc này hắn đang dẫn đầu một đám cao to vạm vỡ chắn trước mặt Tần Long, lũ này nhìn mặt là biết không phải người tốt.

"Ồ? Muốn báo thù tôi hở?"
Tần Long mỉm cười hỏi.

"Tần Long, mày hại tao mất hết mặt mũi, không còn chỗ đứng ở trường trung học số một Thịnh Hoa, bây giờ tao sắp phải chuyển trường rồi, trước khi đi chẳng nhẽ tao lại không tính sổ với mày?", Hồ Á Luân nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Long.

"Vậy anh muốn tính sổ với tôi như nào?", Tần Long cười híp mắt hỏi lại.

"Tao muốn lột sạch mày, vứt mày trên đường lớn! Để mày nếm thử cảm giác bị mọi người nhìn!"
Mắt Hồ Á Luân đỏ bừng, vừa nghĩ đến trước kia mình mất mặt, anh ta lại cảm thấy đau khổ vô cùng, anh ta chỉ muốn chết ngay lập tức, muốn tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Mọi chuyện vốn đang ổn thỏa, anh ta vốn là chủ tịch của câu lạc bộ Taekwondo của trường trung học số một Tịnh Hoa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.

Anh ta nhất định phải báo thù, nếu không cả đời này, anh ta sẽ bị ám ảnh mất!
Tuy nhiên Tần Long không hề sợ hãi.

Chỉ là người bình thường có chút năng lực, nhìn dáng vẻ của họ chắc là người của võ quán Taekwondo nào đó ở bên ngoài trường.


"Ê thằng nhãi, mặt mày khiến tao khó chịu đó!"
"Lần đầu gặp phải thằng nhãi đáng ghét thế này, phải dạy cho nó một bài học, không nó lại không biết bản lĩnh của chúng ta!"
Mấy tên đô con xoa nắm đấm đi đến, mặt ai cũng hung tợn, trông khá dữ dằn.

Tên cầm đầu không hề khách khí, đấm thẳng vào mặt Tần Long.

Tần Long vẫn rất bình tĩnh, hơi di chuyển bước chân, lùi về sau hai bước, khẽ tránh qua.

"Hả?"
Người đó hơi kinh ngạc.

"Anh Lâm, tên này luyện Thái Cực Quyền!"
Hồ Á Luân đứng sau vội vàng nói.

"Thái Cực Quyền? Khoa tay múa chân! Sao bằng Taekwondo của chúng ta?", tên đô con tên anh Lâm nhổ nước bọt, tiến lên ba bước, tung cước.

Động tác nhanh nhẹn, vô cùng cay độc.

Cước này e rằng có thể đạp xuyên tường, nếu như đạp vào một học sinh cấp ba e rằng khó có thể tưởng tượng nổi hậu quả.

Nhưng lúc này, một tiếng hét vang lên.

"Dừng tay hết lại cho tôi!"
Mọi người nghi ngờ, tên đô con được mọi người gọi là anh Lâm dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng hét
Chỉ thấy một cô gái đeo khẩu trang, tay chống gậy đi đến.


Cô gái tóc dài ngang vai, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, trông vô cùng đáng yêu, có điều sắc mặt tái nhợt yếu đuối, đôi mắt sáng như sao cũng ánh lên vẻ bi thương bất lực.

Từ cách ăn mặc của cô ấy, cho dù con mắt và chiếc chân tàn tật, nhưng nó không che được vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại còn khiến cho người ta muốn bảo vệ.

Cô ấy giơ chiếc điện thoại màu hồng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ kiên cường, không hề sợ hãi, cô ấy nhìn mấy tên kia, lạnh lùng nói: "Hồ Á Luân, tôi khuyên anh mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát?"
"Cô là! An Hữu Tây?"
Mặt Hồ Á Luân biến sắc, như nhìn thấy ai đó cực kỳ đáng sợ.

"Con nhãi, không phải chuyện của mày, tao không bắt nạt người tàn tật, mày mau cút đi", anh Lâm ở bên kia mỉm cười nói.

"Người tàn tật?"
Ba chữ kia dường như đã đánh vào chỗ đau của An Hữu Tây, mắt cô ấy khẽ rung động, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, tay cô ấy chống gậy đi qua.

"Con nhãi, không phục à?"
"Anh Lâm, anh chú ý chút, đừng dọa cô ấy sợ phát khóc, đây là nơi công cộng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của võ quán Taekwondo Thịnh Uy của chúng ta".

Mấy tên đứng sau cười nói.

"Ha ha ha! ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi