ĐỆ NHẤT THẦN Y


"Vậy ...!Viên Viên phải làm sao? Con gái cưng của tôi phải làm thế nào bây giờ?", Trương Linh Linh hỏi với ánh mắt thất thần.
Diệp Hổ nghiến răng, nặng nề thở dài: "Chúng ta đã tự tay bỏ lỡ cơ hội cứu Viên Viên rồi”.
Phòng khách vang lên tiếng oán than.
Vương Tử Hào khinh thường khịt mũi, liếc nhìn hai người họ rồi vẫy tay.
Một người đàn ông mặc vest, đi giày da ngay lập tức bước tới.
"Đi kiểm tra kỹ càng mọi thông tin của tên Tần Long kia cho tôi”.
"Rõ”.
"Chúng ta về thôi”.
Vương Tử Hào thờ ơ nói, hắn cũng không thèm chào hỏi Diệp Hổ đang sững sờ, mà cứ thế rời đi luôn.
...
Hai ngày nay Diệp Viên Viên không đến trường, có lẽ cô không biết nên đối mặt với Tần Long như thế nào.
Tư Khả Hân cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng, cho dù ở trong lớp, thỉnh thoảng cô ấy vẫn quay đầu nhìn Tần Long, điều này càng khơi dậy sự tò mò của đám bạn học.

"Hai ngày nay Diệp hoa khôi không lên lớp, có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa, Tư hoa khôi và Diệp hoa khôi là bạn thận, có lẽ cô ấy sẽ biết gì đó, nhưng tại sao Tư hoa khôi lại nhìn mãi về phía sau thế kia?"
"Hình như cậu ấy đang nhìn Tần Long?"
"Tần Long? Chẳng lẽ Tư hoa khôi cũng sa vào lưới tình rồi ư?"
"Không thể nào!", có người đầy căm phẫn nói: "Tư hoa khôi tuyệt đối sẽ không thích loại người như Tần Long đâu”.
"Vậy tại sao?"
"Có lẽ là có liên quan tới Diệp hoa khôi”.
Nhiều người đoán già đoán non.
Đột nhiên không đi học, lại có liên quan đến nam học sinh này, hơn nữa cô hoa khôi không đi học này còn có tình ý với nam học sinh này.
Ngay lập tức, suy nghĩ của vô số người đã đi theo chiều hướng lệch lạc bị cấm kỵ.
"Chẳng...!chẳng lẽ là?"
Nam sinh trong lớp âm thầm trao đổi ánh mắt, mỗi người đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của nhau.
Vì vậy, khi buổi học buổi sáng còn chưa kết thúc, đã có một hàng nam sinh thất thần đứng trước cửa lớp 12- 9.

Tất cả đều bị gọi tên nhưng không trả lời được, thậm chí còn bao gồm một số học sinh giỏi được các giáo viên từng coi trọng.
Reng reng reng!
Lúc này, tiếng chuông vang lên.
Hết tiết học thứ tư, thầy giáo dạy toán già lưng gù bước ra khỏi lớp.
Mọi người nhao nhao thu dọn sách vở chuẩn bị đi thẳng đến căng tin, nhưng vào lúc này...
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên trong phòng học, lấn át tiếng đám đông ồn ào.
Tất cả học sinh trong lớp đều nhìn về phía phát ra âm thanh, vậy mà lại là Tề Tường - lớp phó kiêm ủy viên học tập của lớp 12-9!

Khuôn mặt Tề Tường thể hiện vẻ hung ác và phẫn nộ, hai tay ấn chặt cuốn sách, hô hấp dồn dập, ánh mắt dữ tợn, giống như dã thú sắp nổi điên.
Các học sinh xung quanh lần lượt lùi lại, nhìn hắn với vẻ không thể tin được
Thường ngày Tề Tường là một người rất hòa nhã lịch sự, sao hôm nay đang yên đang lành lại đột nhiên biến thành bộ dạng này.
“Tề Tường, cậu làm sao vậy?”, một nữ sinh thầm mến mộ Tề Tường lớn tiếng nói.
Nhưng Tề Tường lại làm ngơ, thô bạo đẩy cô ta ra, trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Long và Huy Thái Lang đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng học từ cửa sau, lớn tiếng quát tháo: "Tần Long, đứng lại!"
"Hả?"
Tần Long nghiêng đầu nhìn.
“Lớp phó?”, Huy Thái Lang sửng sốt, ấn tượng của cậu ta về lớp phó này không tốt lắm, mặc dù lớp 12- 9 được coi là lớp đứng đầu nhưng đó là khóa trước, ở khóa này trong ba năm cấp ba, trình độ tổng thể của lớp 12-9 chỉ có thể xếp vào loại trung bình.
Nhưng Tề Tường thì khác, hắn là người có thành tích học tập tốt nhất trong lớp, từ khi hắn vào lớp 12-9 đã luôn đứng đầu trong bài kiểm tra cuối kỳ của mỗi kỳ thi.

Hắn cũng là học sinh giỏi xếp trong top 10 của khóa, là học sinh xuất sắc nổi tiếng của lớp 12-9.

Hắn còn là cục cưng của các giáo viên và niềm tự hào của lớp.

Cả người hắn như phát sáng lấp lánh trong niềm vinh dự, do đó cũng trở thành người vô cùng kiêu ngạo.
Trong lớp hắn chỉ nói chuyện với một vài nữ sinh có học lực tương đối tốt, còn về nam sinh thì hắn phớt lờ luôn.


Bởi vỉ học giỏi nên dù có xích mích với bạn nam nào trong lớp thì thầy cô cũng luôn đứng về phía hắn, có thể nói hắn là con cưng danh xứng với thực.
Đối với những học sinh yếu kém như Tần Long và Huy Thái Lang ngồi ở hàng sau, Tề Tường thậm chí còn không thèm liếc nhìn chứ đừng nói đến việc đi đến cuối lớp.

Từ lúc học lớp 10 đến nay, chưa bao giờ hắn đi cửa sau của lớp, theo như hắn nói, những học sinh ngồi ở một phần ba cuối lớp đều là cặn bã!
Đây là sự khinh miệt từ học sinh xuất sắc.
Nhưng không ai dám nghi ngờ, bởi vì ở phương diện học tập, hắn chính là vị thần cao vời vợi của lớp 12-9.
Nhưng bây giờ, Tề Tường lần đầu tiên lên tiếng, ngăn cản Tần Long.
Vô số cặp mắt tập trung vào hắn.
"Chuyện gì thế?", Tần Long tò mò hỏi.
“Nói cho tôi biết, Viên Viên thế nào rồi?”, khuôn mặt thanh tú của Tề Tường hơi méo mó, hắn đẩy chiếc kính vàng trên sống mũi và nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi