ĐỆ NHẤT THẦN Y


“Sếp, nếu đội trưởng Tô thả tên đó ra thì chúng ta nên xử lý vụ án này thế nào?”, Hà Chí ở bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Giải quyết thế nào? Sao mà tôi biết được? Anh ta nhúng tay vào rồi thì không liên quan gì đến tôi”, Lưu Đại Long lạnh lùng nói: “Nghỉ phép không lo nghỉ cho thỏa thuê đi, sao cứ nhất quyết phải chạy đến làm rối tung mọi việc, đợi anh ta ra ngoài, tôi sẽ ném mớ hỗn độn này cho anh ta khiến anh ta thoải mái một chút”.

Hai người nhìn nhau cười.

Rầm!
Cửa bị đạp ra.

“Qua điều tra, anh Tần Long không liên can gì đến vụ án, thật ra anh ấy cũng là người bị hại nên không liên quan đến vụ án”.

Tô Thiên Diện nghiêm túc nói.

“Đội trưởng Tô nói hắn không liên quan đến vụ án này thì không liên quan, nhưng cũng phiền đội trưởng Tô thẩm vấn kẻ có liên quan đến việc đả thương người khác bằng vũ khí, anh thả người này đi thì manh mối sẽ bị đứt, rất khó để chúng tôi tiến hành tình tiết vụ án sau đó”, Lưu Đại Long nhún vai nói.

Tô Thiên Diện nhíu mày, sao có thể không nghe ra được ẩn ý trong câu nói đó.

“Tôi biết rồi, vụ án sau đó cứ giao cho tôi là được, cậu chỉ cần phối hợp với tôi thôi”.


“Ha ha, đương nhiên rồi! Đội trưởng Tô có gì dặn dò cứ nói”, Lưu Đại Long khẽ cười, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Đây là củ khoai nóng bỏng tay, bây giờ có người muốn giành lấy, sao hắn có thể không vui cho được?
“Dẫn tôi đi gặp người tình nghi”.

“Được, mời đội trưởng Tô đi bên này”, Lý Văn và Hà Chí vội vàng đi trước dẫn đường, trong mắt mấy người này hiện lên vẻ chế giễu, bộ dạng muốn xem kịch hay.

Tần Long nhìn Tô Thiên Diện, im lặng một hồi rồi nói: “Tôi cũng muốn gặp những kẻ dùng vũ khí ẩu đả nhau, không biết bên cảnh sát có phê duyệt không nhỉ?”
“Phê duyệt cái gì? Cậu có thể về rồi, cục cảnh sát không phải là nhà cậu, đi mau đi”, Lưu Đại Long nhíu mày nói.

“Anh Tần Long có cung cấp manh mối gì sao?”, Tô Thiên Diện mặc kệ Lưu Đại Long vội hỏi.

“Dù sao lúc đó tôi cũng ở hiện trường, biết được một chút”.

“Vậy thì tốt quá, anh Tần sang đây với chúng tôi xem thử đi”, mắt Tô Thiên Diện sáng lên.

Lưu Đại Long tỏ vẻ rất tức giận nhưng chỉ đành kiềm chế cơn giận.

Trong một căn phòng ở nơi khác, hai mươi mấy người đàn ông cao to đều tụ tập lại một chỗ, cùng nhau chém gió khoác lác.

Thấy có người đến, ai nấy cũng ngước cổ lên huýt sáo.

“Ôi này? Lại đến rồi à?”
“Không biết lần này lại muốn hỏi ai”.

“Mặc kệ hắn đi, dù sao tôi cũng chẳng biết gì cả”.

“Đồng chí ơi, tôi bị oan mà”.

Tiếng la hét vang lên, kèm theo đó là tiếng cười hô hố.

Vẻ mặt Tô Thiên Diện vẫn rất lạnh lùng, đi ngang qua còn trợn mắt nhìn đám người này.


Ánh mắt của anh ta cực kỳ có tính uy hiếp, có người cảm thấy sợ hãi rụt đầu lại, không dám phát ra tiếng, nhưng tên mập đầu hói lại không sợ hãi, còn trừng mắt nhìn lại.

“Dẫn hết mấy tên này ra đây, tôi muốn thẩm vấn”.

Tô Thiên Diện chỉ vào đám người đó, trầm giọng nói.

“Đội trưởng Tô, không có tác dụng gì đâu, mấy người này rất khốn nạn, dù hỏi thế nào chúng cũng không đáp”, Hà Chí ở bên cạnh nhắc nhở.

Tô Thiên Diện nhíu mày.

“Đội trưởng Tô, tôi đã nói rồi chuyện này không dễ giải quyết như vậy, nếu thả hắn đi, chúng ta sẽ không có manh mối, mấy tên này chỉ là lũ khốn, sao có thể mong moi được chuyện gì từ chúng chứ?”, Lý Văn liên tục lắc đầu bất lực nói.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt hắn vẫn có ý giễu cợt.

“Đồng chí ơi, còn muốn thẩm vấn nữa không?”
Thấy Tô Thiên Diện không nói gì, mấy tên cao to đó gọi.

Vẻ mặt Tô Thiên Diện trở nên nghiêm túc, lạnh lùng.

Lưu Đại Long nhếch môi cười, chế giễu nhìn Tô Thiên Diện.

Căn bản không thể đối phó với đám côn đồ này, chúng càng bị đánh thì bang Kim Long càng cho bọn hắn nhiều trợ cấp hơn, có bang Kim Long chống lưng, chỉ cần không chết, bọn chúng không sợ bất cứ điều gì.


“Đám khốn nạn bọn mày!”
Tô Diệu An tức giận đạp mạnh vào trên cửa.

Thấy thế Tô Thiên Diện vội kéo Tô Diệu An lại, anh ta biết nếu cứ tiếp tục như thế, em gái mình sẽ mất khống chế.

Mọi việc sẽ càng tệ hơn.

Đám người Lưu Đại Long, Lý Văn đứng bên cạnh xem kịch hay.

Tô Thiên Diện nhíu mày suy nghĩ cách đối phó.

Ngay lúc này, Tần Long thấp giọng nói với Tô Thiên Diện.

“Bảo họ ra ngoài trước, tôi sẽ nói chuyện riêng với đám người này”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi