ĐẾ QUÂN


- Tốt tốt, ngươi rất rõ ràng, cũng rất thẳng thắn, còn có độ nhạy cảm cùng trí tuế mà người trẻ tuổi không có, xem ra Tuấn Ngạn bảng của đế đô đem ngươi xếp thứ nhất quả nhiên là không sai.
Trung niên nhân cười to một tiếng, một đạo sát cơ cũng là chậm rãi phát tán ra.
Mày kiếm của Thần Dạ bất giác nhảy lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào trung niên nhân, một lát sau mãnh liệt nói:
- Ta hẳn là đã gặp ngươi ở nơi nào đó? Không, phải nói là ta đã thấy bóng dáng của ngươi...
Trung niên nhân mỉm cười không nói, lẳng lặng nhìn Thần Dạ!
- Ta rốt cuộc là đã gặp ngươi ở nơi nào?
Thần Dạ khổ tư không thôi, mà trung niên nhân cũng là không nhúc nhích, không một chút cảm thấy Thần Dạ làm như vậy là đang trì hoãn thời gian chờ người của Thần gia đến giải cứu hắn.
- Còn không nghĩ ra sao?
Ước chừng qua mấy phút đồng hồ, trung niên nhân không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Chỉ là một đạo bóng dáng, Thần Dạ thì như thế nào nhớ được?
- Phong vân hợp tụ tức thành long, long khiếu cửu thiên động phong vân, Phong Thái Thương, Vân Thái Hư...
Trong miệng trung niên nhân bỗng nhiên đọc lên một câu như vậy.
Mà nghe xong, thân thể của Thần Dạ chợt rung động, ánh mắt nhìn trung niên nhân nguyên bản vốn có chút mờ mịt dần dần rõ ràng lên, đạo thân ảnh này ở trong mắt từ từ cùng với đạo bóng dáng kia trong trí nhớ dần dần dung hợp, cuối cùng...
- Thương hải nhất túc địa, vạn vật giai trần ai! Vân Thái Hư, Vân tiên sinh, ta thật không nghĩ tới dĩ nhiên là ngươi!
- Ha hả, hiện tại nghĩ đến cũng không coi là quá muộn a!
Vân Thái Hư nhẹ lay động quạt xanh, cuồng phong trong không gian gào thét một tiếng, tất cả đều hội tụ ở bên cạnh hắn, song, gió vô hình mà bao trùm cả thiên địa, lại có thể nào hoàn toàn hội tụ ở bên cạnh hắn được?
Cho nên lấy Vân Thái Hư làm trung tâm, sau sát na cuồng phong tịch quyển, cả con phố dài này đầy rẫy không phải là không khí vô cùng vô tận mà là cuồng phong lẫm liệt như đao!
Thần Dạ chỉ thẫn thờ ở trong chốc lát, bất giác lắc đầu, mấy phần cười khổ nói:
- Không nghĩ tới Vân Thái Hư để cho tất cả người trẻ tuổi trong đế đô hoàng thành đều hướng tới không chỉ là một cao thủ có tu vi sâu như thế, hơn nữa còn trở thành một thanh đao nhọn trong tay Hoàng Đế.
Ý châm chọc trong lời nói, Vân Thái Hư phảng phất như không nghe thấy, hắn nhẹ cười mỉm nói:
- Ngươi nói, lương tương chọn minh chủ, mà ta thì muốn Phượng Hoàng đỗ chốn Ngô Đồng! Ngươi là người mà bệ hạ kiêng kỵ nhất trừ Thần Trung ra, như vậy liền trước hết giết ngươi đi!
Ngươi là người mà bệ hạ kiêng kỵ nhất ngoài Thần Trung ra, như vậy liền trước hết giết ngươi đi!
Tiếng nói vừa dứt, sát cơ trong nháy mắt phảng phất biến thành một thanh lợi nhận nhanh như tia chớp xuyên thấu không gian, đem toàn thân Thần Dạ đều bao phủ vào, sát na tiếp theo một cỗ áp lực khó nói nên lời bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng tịch quyền tới.
Áp lực cường đại ép Thần Dạ liên tục lùi lại hơn mười bước!
- Vân Thái Hư, cuộc sống tiêu dao tự tại của ngươi làm sao lại muốn tham dự vào tranh đấu trong thế tục này, ngươi thật sự có đủ nắm chắc bằng vào tu vi của người cuối cùng có thể toàn thân trở lui?
Nhìn bóng người nơi xa xa, Thần Dạ trầm giọng quát lên.
Vân Thái Hư kỳ nhân ở bên trong đế đô hoàng thành là một nhân vật thuộc loại truyền thuyết, có rất ít người gặp qua hắn nhưng mà mỗi người đều đối với hắn không xa lạ gì.
Phàm là đi ở trên đường tùy tiện kéo một người hỏi ngươi có biết Vân Thái Hư không? Người này nhất định sẽ trả lời ngươi, dĩ nhiên là biết rồi. Hơn nữa còn có thể thao thao bất tuyệt mà nói ra một đống lớn truyền thuyết về Vân Thái Hư.
Đừng nói là người bình thường trong đế đô, chính là lấy tư ngạo của Thần Dạ tam huynh đệ năm đó ở thời điểm nhắc tới Vân Thái Hư cũng là vẻ mặt ngưng trọng cùng hướng tới!
Người này quá thần bí, thế cho nên ngay cả Thần lão gia tử cũng phát lên ý niệm muốn bái phỏng ở trong đầu.
Thần bí của hắn không chỉ là có ít người gặp qua bộ dạng của hắn, mà là ở chỗ hắn đối với mỗi người trong đế đô cơ hồ đều rõ ràng như trong lòng bàn tay, thậm chí là hiểu rõ.
Một nhà này có những người nào, những người này có thiên phú, tiềm lực, tính tình, vân vân, hắn đều biết được vô cùng rõ ràng, phảng phất hắn là một người ở trong nhà.
Bởi vì nguyên nhân này đưa đến rất nhiều gia tộc đối với Vân Thái Hư đề phòng cùng cảnh giác thật sâu, dù sao người nào cũng không hi vọng một ít bí mật của nhà mình bị một người thần bí tới cực điểm có thể biết được.
Cũng không ai biết Vân Thái Hư sống ở chỗ nào, càng thêm không biết lai lịch của hắn, hắn tại sao phải ở lại đế đô hoàng thành lại tại sao hắn có thể biết nhiều bí ẩn mà những người khác không biết.
Hết thảy những cái này đều thành toàn cho sự thần bí của Vân Thái Hư, làm cho người ta đối với hắn đều không biết nói gì lại sợ hãi!
Sợ hãi, tự nhiên là bí mật của các đại gia tộc tựa hồ ở trước mặt Vân Thái Hư không có nửa phần ẩn giấu, bất kỳ một nhà nào ở trước mặt hắn phảng phất mất đi tất cả ngụy trang.
Mà cái gọi là không nói gì đó là bởi vì Vân Thái Hư làm một chuyện lớn khiến cho mọi người trong đế đô đều hơi khiếp sợ!
Chuyện này chính là đế đô Tuấn Ngạn bảng!
Nói cách khác, đê đô Tuấn Ngạn bảng chính là Vân Thái Hư một tay bài xuất ra!
Năm đó, một ngày mà đê đô Tuấn Ngạn bảng vừa mới hiện thế, tất cả người có tên trên bảng cùng với người không đủ tư cách đứng trên bảng tất cả đều hội tụ ở trên Đông Sơn ngoài thành .
Vân Thái Hư tự mình vì mọi người giảng giải tính chân thực của bảng này!
Một ngày kia quả nhiên là phong khởi vân dũng, có quá nhiều người muốn thấy phong phạm của Vân Thái Hư, thế cho nên Đông Sơn lớn như thế lại bị vây đến nước chảy không lọt!
Trong những người này trừ tất cả người trẻ tuổi trong đế đô hoàng thành ra, lại càng kinh động đến đương kim Hoàng Đế tiến đến, sau đó Thần Dạ cũng mơ hồ nghe nói qua đám người Thần lão gia tử đã từng âm thầm đi qua.
Đủ để thấy được nhiệt tình của người trong đế đô đối với Vân Thái Hư!
Đỉnh Đông Sơn, chỗ cao nhất xây dựng môt phương trúc đình, bốn phía đình tử được vài mành kéo xuống, làm cho tầm mắt của người ta không cách nào xuyên qua được.
Vân Thái Hư liền ngồi trong trúc đình trả lời vấn đề của mọi người, đem tính chân thực cùng tính công bằng của Đế đô Tuấn Ngạn bảng hoàn hoàng chỉnh chỉnh bày ra ở trước mắt người đời.
Chính là từ một ngày kia, Thần Dạ danh chấn đế đô hoàng thành, trở thành đối tượng cùng mục tiêu mà vô số người theo đuổi!
Thần Dạ còn nhớ rõ, ở trên Đông Sơn đỉnh mặc dù không thấy bản thân Vân Thái Hư, nhưng hắn ở bên trong trúc đỉnh huy sái tự nhiên, trò chuyện cùng mọi người cũng là vững vàng khắc ở trong đầu.
Tin tưởng một ngày kia người đến Đông Sơn đỉnh cũng nhất định sẽ bị Vân Thái Hư thuyết phục!
Thời gian cực nhanh, có lẽ có thể quên mất rất nhiều chuyện, nhưng Thần Dạ dám cam đoan ba chữ Vân Thái Hư vĩnh vĩnh đều sẽ không bị quên mất.

Không nghĩ tới hôm nay ở trong nội tâm Thần Dạ có một người vị trí tương đương lại là thanh dao nhọn của Hoàng Đế, hơn nữa còn muốn tự thân đánh chết chính mình.
Nghe vậy Vân Thái Hư cười nhẹ nói:
- Có nắm chắc hay không tạm thời không nói đến, Thần Dạ, ngươi vẫn là không biết ta vốn chính là người mà bệ hạ tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
- Cái gì?
Thần Dạ không khỏi thất kinh, vẻn vẹn là trong nháy mắt tựa hồ tất cả nghi vấn ở trong đầu thoáng cái đều được giải khai.
Thế nhân đối với sự thần bí của Vân Thái Hư quá mức hướng tới, cũng quá mức không giải thích được, tại sao hắn có thể biets được những bí mật được ẩn tàng kia ở trong đế đô hoàng thành, tại sao hắn đối với thiên phú của mọi người đều là quen thuộc như vậy...
Thì ra hết thảy sau lưng những cái này đều có bóng dáng của Hoàng Đế.
Lúc này Thần Dạ mới chợt hiểu ra, cười khổ một tiếng, không phải là đương kim Hoàng Đế ra thì còn có ai có thể biết nhiều như vậy? Nhưng đạo lý dễ hiểu như vậy lại qua nhiều năm như thế chẳng có ai liên tưởng tới.
- Một khi đã nói nhiều như vậy, dứt khoát nói cho ngươi biết một chuyện.
Vân Thái Hư nói:
- Thiết lập đế đô Tuấn Ngạn bảng thật ra vốn là ý tứ của bệ hạ, bệ hạ là muốn cho ngươi đứng ở đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu của đông đảo mọi người, để cho rất nhiều người tới khiêu chiến ngươi, tiến tới khiến cho ngươi không cách nào chuyên tâm tu luyện được.
- Hơn nữa lấy thời cơ lúc ngươi còn trẻ mà tự ngạo khiến cho Thần gia càng có thêm nhiều địch nhân!
Thần Dạ không khỏi lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Có lẽ ở trong lòng Hoàng Đế, địch nhân chân mính muốn vì ta mà tạo chính là Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đi? Đáng tiếc các ngươi lúc ấy còn không nghĩ tới, hai vị này vốn là huynh đệ tốt nhất của ta!
- Không sao!
Vân Thái Hư khẽ thở dài một tiếng nói:
- Đây là sai lầm lớn nhất của bệ hạ và ta, ngay cả cái này cũng không tra được rõ ràng.
- Hắc hắc!
Thần Dạ bỗng nhiên cười một tiếng quái dị:
- Ngươi thật cho là năm đó ta hùng cứ ở đầu bảng Tuấn Ngạn, sau đó ý khí phong phát , thật sự là tâm tính còn trẻ sao?
- Ân?
Vân Thái Hư chau mày một chút.
Thần Dạ giễu cợt nói:
- Ở lúc ấy ta mặc dù không rõ ràng lắm là bảng này như thế nào trong một đêm xuất hiện, nhưng mà hiểu được đối với ta mà nói cũng không phải là chuyện quá tốt, mà sau khi ta danh chấn đế đô ta cũng có chút rõ ràng, đế đô Tuấn Ngạn bảng có lẽ bản thân chính là một âm mưu. Cho nên...
- Biểu hiện lúc đó của ta liền là cố ý làm vậy, để cho những người kia tự chui đầu vào lưới. Bằng không năm đó tại sao lại có nhiều người chết như vậy? Chẳng lẽ các ngươi thật cho là ta đang lập uy sao?
- Thần Dạ, chúng ta xem thường ngươi quá nhiều rồi.
Vân Thái Hư cảm thán không thôi, đồng thời sát cơ càng thêm lẫm liệt:
- Có biết, ngươi biểu hiện ra càng ưu tú, sát ý trong lòng bệ hạ càng nặng, nếu không có phát sinh ra chuyện ở Bắc Vọng sơn, mấy năm trước ngươi liền nên chết rồi.
- Thật vất vả khôi phục một thân thiên phú tu luyện lại không biết giấu tài, ẩn nhẫn làm đầu, ngược lại rêu rao như thế, chết rồi thì đó cũng là ngươi tự chuốc vạ vào mình, không trách được người khác!
- Vân Thái Hư, tự tin của ngươi thật lớn!
Thần Dạ mi mắt đều lạnh lại, tiểu đao trong tay chậm rãi hiện lên, từ trong tiểu đao, năng lượng vô cùng mạnh trong nháy mắt rót vào tự thân, sát na tiếp theo một đầu tóc dài đen nhanh biến thành một mảnh xám trắng.
Tu vi của Vân Thái Hư quá cao, không dung cho Thần Dạ có nửa điểm may mắn!
Thần sắc của Vân Thái Hư hơi động một chút, hiển nhiên bị cái gọi là mật pháp này của Thần Dạ khiến cho kinh ngạc, bất quá hắn đối với mình càng thêm tự tin, chính là khinh thường cười nói:
- Ta biết Thần Trung xử sự rất cẩn thận, mà ngươi hiện tại lại càng là bảo bối của Thần gia, U Minh thiết vệ, đi ra ngoài đi, dấu diếm được mọi người trong đế đô, đừng nghĩ giấu được ở trước mặt ta.
Liền ở trong tiếng nói này có năm đạo thân ảnh từ năm góc bí mật ở xung quanh phi lướt ra, tựa như là u linh đem Thần Dạ bảo hộ ở chính giữa.
Năm người toàn thân đều là hắc sắc y bào bao phủ, chỉ chừa một đôi mắt ra, bọn họ mới vừa xuất hiện, khí thế hùng hậu dữ dội tuôn ra đan xen vào trong không gian, nhất thời để cho áp lực của Vân Thái Hư tác động vào Thần Dạ nhỏ đi rất nhiều.
- Thế nhưng chỉ có năm người, xem ra Thần Trung đối với lực uy hiếp của chính mình quá tự tin rồi. Cũng được, U Minh thiết vệ chính là lượng bí ẩn cường đại nhất của Thần gia, bồi dưỡng ra mỗi người cũng là cực kỳ khó khăn, giết năm người các ngươi bao gồm một tên Thần Dạ cũng đủ để cho Thần gia khó có thể chịu được.
- Oanh!
Một trận ba động kịch liệt, ở thời điểm thân ảnh của Vân Thái Hư như muốn hóa thành hư vô, ở trong không gian chợt bắt đầu dũng động!
Chỉ là trong nháy mắt kỳ nhân Vân Thái Hư còn đứng ở nguyên chỗ, nhưng nếu nhắm mắt lại mà nói liền không cách nào cảm ứng được sự hiện hữu của hắn, giác quan cổ quái như thế để cho trong lòng Thần Dạ mãnh liệt nhảy lên.
Kiếp trước kiếp này, Vân Thái Hư là một người có tu vi cao sâu nhất mà hắn gặp gỡ được ngoài lão gia tử nhà mình ra!
Cỗ ba động hung mãnh kia phảng phất như cuồng phong thôn phệ trong không gian, không chỉ có bộc phát ra lực lượng trùng kích cường đại, thanh âm kia cũng như kinh lôi cuồn cuộn, mắt thường có thể rõ ràng nhìn thấy rõ ràng phương không gian này dường như bị uốn khúc vặn vẹo làm cho người ra hoảng sợ!
- Tiểu thiếu gia, ngươi rời đi trước, nơi này giao cho huynh đệ chúng ta!
Thần Dạ cười cười, ngược lại đạp mạnh tiến lên phía trước một bước, ra khỏi vòng tròn mà năm người thủ hộ.
Hắn không phải là một người lỗ mãng, biết rõ đánh không lại tuyệt đối sẽ không cậy mạnh, càng thêm sẽ không nghĩ muốn đi biểu hiện ra sự hiện hữu của mình, chỉ cần có một cơ hội Thần Dạ tuyệt đối sẽ rời đi.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết đó chính là ở thời điểm chỉ có một mình hắn thì hắn có thể làm như vậy, nhưng chỉ cần bên cạnh hắn có người, như vậy hắn cũng sẽ không bỏ rơi đồng bạn mà một mình chạy trốn.
Ở trong mắt người khác, Thần Dạ là tiểu thiếu gia của Trấn Quốc vương phủ, thân phận cao quý, công thêm hôm nay hắn có thiên phú phi phàm cùng có bản lĩnh sáng tạo ra kỳ tích, nguy hiểm ở trước mắt càng phải nhanh chân rời đi một chút, bảo toàn tự thân mới có thể làm được nhiều thứ hơn.
Loại phương thức sính cường này là cực kỳ ngu xuẩn!
Thần Dạ thừa nhận hắn lựa chọn ứng chiến quả thật là rất ngu xuẩn, bất quá tính cách quyết định hết thảy, ngày trước vì một người là Thường Vị Nhiên hắn cũng có thể đối mặt với một cao thủ, hôm nay bên cạnh có năm người, đều là lực lượng quý giá nhất của Thần gia hắn, Thần Dạ như thế nào lại bỏ lại bọn họ mà rời đi trước được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi