- Thần Dạ, trong lòng ngươi đang rối loạn!
Thần Dạ thở nhẹ một hơi, hắn không phủ nhận:
- Đúng vậy, có hơi rối loạn!
Nói xong, mặt mày hắn căng thẳng, còn trên khóe miệng thoáng hiện ra một dư vị cay đắng.
- Tại sao phải cau mày, tại sao phải cay đắng?
Trường Tôn Nhiên cũng không quay đầu lại, nhưng lại biết được tất cả hành động cùng vẻ mặt của Thần Dạ.
Trường Tôn Nhiên thông minh như vậy, sao không biết nguyên nhân trong đó?
Sau khi Thần Dạ im lặng một hồi, liền mở miệng:
- Ngươi phái người trà trộn vào quân doanh, hẳn là muốn có được đầy đủ chứng cứ chính xác từ chỗ Long Uy tướng quân ! Đến sau khi ngươi thu được, xin giao những thứ này cho ta. Còn chuyện kế tiếp, liền cứ để ta làm, không phiền toái ngươi.
Khóe miệng Trường Tôn Nhiên nhẹ nhàng nhếch lên, cũng là một vẻ cay đắng lặng lẽ hiện lên:
- Cái gọi là chứng cứ, tạm thời ta không có khả năng giao cho ngươi....
- Ta biết!
Vì chứng cứ đó đương nhiên là mệnh lệnh cấp phát cho Long Uy tướng quân, chỉ có sau khi chiếm được rồi công bố ra ngoài, mới có thể hoàn toàn hóa giải vết nhơ mà Thần lão gia tử phải chịu đựng trong khoảng thời gian này.
Tuy nhiên, đạo mệnh lệnh này khẳng định đến từ hoàng đế bệ hạ. Nếu như giao cho Thần Dạ, thì cũng đã nói lên giữa Trường Tôn Nhiên cùng Thần gia....
- Thần Dạ, ngươi có đúng thế là cảm giác được, trong lòng của ta vẫn còn dao động lắc lư không chừng. Hoặc là, ta còn là lấy Thần gia làm ván cầu, tiến tới trả thù hoàng thất làm hại ta năm đó đối với vết thương của ta ?
Nghe vậy, Thần Dạ ngược lại khẽ cất tiếng cười, mà nói:
- Ta hy vọng nhìn thấy Trường Tôn Nhiên vẫn như lúc đầu, trước khi mà ta từng nhận thức người kia. Mà mặc dù là người sau khi nhận biết thì ta cũng hy vọng, đó là Trường Tôn Nhiên lúc đến đây đưa tiễn khi ta rời khỏi đế đô !
- Thần Dạ!
Trường Tôn Nhiên đột nhiên khẽ kêu.
- Trường Tôn gia cùng Thần gia chúng ta, đối với lẫn nhau tịnh không có bất cứ thù hận nào. Tuy nhiên, thời cuộc như thế, từ lúc Đại Hoa hoàng triều lập triều, Trường Tôn gia liền lựa chọn đối địch cùng Thần gia chúng ta. Nhiều năm qua, mặc dù không có ánh đao bóng kiếm, nhưng cũng không ai có thể phủ nhận, việc này so sánh chém giết trên chiến trường thì còn càng kịch liệt hơn!
Thần Dạ ngừng lại, rồi tiếp tục nói:
- Đúng là do lựa chọn không giống nhau này, liền nhất định lối đi của hai nhà ngươi và ta chắc chắn là sẽ không đi cùng trên con đường. Điểm này, ngay cả Trường Tôn Nhiên ngươi với mưu trí Thiên Hạ Vô Song, nhưng cũng không cách nào thay đổi....
- Nhưng ta có khả năng thay đổi chính mình, sự thực, ta đã thay đổi.
Trường Tôn Nhiên run rẩy như vậy mà nói:
- Chỉ cần đáp ứng Trường Tôn gia bất diệt, ta, ta có khả năng rời khỏi Trường Tôn gia!
Thần Dạ lắc đầu cười khẽ:
- Trường Tôn Nhiên, chuyện phát triển đến bây giờ, đã thành kết cục đã định. Đừng nói là ta và ngươi, đó là kết cục cuối cùng mà bất luận kẻ nào đều phải trơ mắt chờ đợi.
Hoàng thất là kẻ địch lớn nhất của Thần gia, là con hổ hung dữ đang nhìn chằm chằm.Còn Trường Tôn gia lại là móng vuốt sắc bén nhất trên người mãnh hổ.
Thần Dạ sẽ không quên, móng vuốt sắc bén này, ở kiếp trước đây vào ngày đại sự đã thành của bọn họ, bởi vì nhiều năm bị áp chế nên một khi có khả năng nhảy chồm lên thì những nhát cắt sắc bén kia, không biết đã lấy đi tính mạng bao nhiêu con người của Thần gia.
Đây là điều khắc cốt ghi tâm, là chuyện Thần Dạ vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Thần Dạ tin tưởng, nếu như kết cục cuối cùng vẫn cứ giống như kiếp trước, thì móng vuốt sắc bén nhất của hoàng thất là Trường Tôn gia này cũng vẫn cứ không chút khách khí, không chút do dự, không chút lưu tình hung tợn cắt tới đối với Thần gia mỗi người.
Trên tay người Trường Tôn gia, đã dính đầy máu người của Thần gia !
Mà mặc dù Thần Dạ cố tình, muốn buông tha cho Trường Tôn gia, thì Trường Tôn gia lấy Trường Tôn Mạt cầm đầu liền sẽ vì thế mà cảm kích Thần gia sao? Sẽ không!
Mặc dù trong lòng Thần Dạ ghi hận đối với tất cả những ai gây ra thương tổn cho Thần gia, nhưng lại không thừa nhận cũng không được. Bản thân Trường Tôn Mạt có tính cách kiên định. Chuyện gì mà lão đã quyết định, thì quả quyết là sẽ không thay đổi.
Mỗi một người có thể đạt tới địa vị cao thì không có khả năng là người tả hữu không ngừng lắc lư. Họ luôn có tính cách quyết đoán Sát Phạt, thậm chí khi không thành công liền dám xả thân. Nếu không, không đủ để được việc!
Giữa Trường Tôn gia cùng Thần gia, đã không có chỗ để dàn xếp, không sống thì chết. Thần Dạ lại có thể nào lưu lại cho Thần gia một kẻ địch mạnh như thế ở trong thế gian loài nguời ? Nếu đổi thành Trường Tôn Mạt, cũng sẽ là cùng chung ý nghĩ!
- Tại sao không thể thay đổi, tại sao không thể?
Trường Tôn Nhiên quát khe khẽ:
- Thần Dạ, ta biết ngươi đi tới hôm nay rất không dễ dàng. Ta cũng biết tình cảnh của Thần gia. Cho nên, ta có khả năng không tiếc tất cả, đến trợ giúp Thần gia ngươi thoát khỏi hoàng thất. Ngươi cũng không thể, bởi vậy mà có hơi thay đổi sao?
- Trường Tôn cô nương, đêm đã khuya, ngươi nên về nghỉ ngơi. Vào lúc động thủ giết chết Long Uy tướng quân, vẫn còn xin cho ta biết một tiếng. Càn lão, đưa tiểu thư nhà lão trở về đi thôi!
Buông xe lăn ra, Thần Dạ búng người by lên định rời đi!
Thân phận không giống, nhất định giữa hai người có lẽ bởi vì cùng chung mục tiêu nên tạm thời liên thủ. Thế nhưng nếu như nói về biến liên thủ thành một loại phương thức khác thì Thần Dạ không làm được!
Trường Tôn Nhiên từ đầu đến cuối không phải Thần Dạ, không có cái loại quá khứ kỳ lạ này như Thần Dạ. Cho nên, nàng liền không hiểu tầm quan trọng của gia tộc và người thân đối với Thần Dạ. Chính mắt từng thấy quang cảnh thân nhân chết thảm, mà nay rốt cục liền trở lại, làm thế nào mà Thần Dạ bởi vì có chút chuyện riêng, vì cá nhân nào đó mà đi làm những chuyện có khả năng thương tổn đến Thần gia ?
Trường Tôn gia nhất định phải biến mất khỏi thế gian loài nguời cùng cùng hoàng thất. Như vậy, Thần Dạ hắn và Trường Tôn Nhiên cũng không thể có quá nhiều giao tiếp. Tựa như Huyền Lăng Công Chúa, Thần Dạ biết rõ tâm tình của nàng, càng thêm biết tấm lòng của nàng kiên định ra sao. Thế nhưng Thần Dạ vẫn không thể đón nhận.
Bởi vì đến cuối cùng, một ngày kia khi mà thắng bại đã phân thì bất kể là ai, cũng không cách nào đối mặt với sự thật là thân nhân chết thảm trong tay đối phương. Cho dù thân tình này có nhạt nhẽo tới đâu, thế nhưng thân tình trước sau vẫn là thân tình!
Nhìn bóng người cũng không quay đầu lại, bước dài rời đi đầy kiên quyết, Trường Tôn Nhiên chỉ cảm thấy tầm mắt của chính mình đang dần dần mơ hồ. Mắt thấy bóng dáng kia sẽ biến mất ở đoạn cuối con đường, nàng lớn tiếng hô:
- Thần Dạ, ngươi làm như thế, có phải bởi vì thân phận đôi bên của chúng ta hay không ?
Thần Dạ hơi hơi ngừng bước lại, một lát sau, phảng phất giống như không nghe thấy lại tiếp tục rời đi....
- Thực sự là như vậy sao?
Trường Tôn Nhiên âm thầm cười khẽ:
- Nếu như ta không phải ta, mà ngươi cũng không phải ngươi. Thì Thần Dạ, giữa chúng ta liệu có phải cũng sẽ xa lạ như thế hay không ?
Suốt một ngày, Thần Dạ đều ở lại trong phòng mặt, hắn cũng không đi đâu ! Hắn đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội ra tay....
Giết chết một vị Long Uy tướng quân cũng không phải quá khó khăn. Cái khó là thu phục được một đạo quân cường đại kia !
Trường Tôn Nhiên phái nữ nhân áo đen chui vào quân doanh, cũng là muốn chặt đứt tất cả tay chân của Long Uy tướng quân, làm cho Long Uy tướng quân trở thành tư lệnh không tay chân chống đỡ. Nếu xảy ra dạng đó thì sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Ở mười đại trọng trấn cực lớn, mỗi một nơi đều có quân đội đóng quân ở đó giống như phủ Đại Danh. Đây đều là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Trong số mười chi quân đội đó thì cấm quân ở phủ Đại Danh có sức chiến đấu xếp hạng thứ bẩy !
Vài con số này nhìn như cũng không phải cực kì khủng bố, nhưng mà, quân đội ở phủ Đại Danh cũng là đạo quân trong số mười chi quân đội này, mà cho tới bây giờ vẫn còn do người sáng lập chỉ huy.
Như vậy, nếu là so sánh mức độ trung thành hoặc là ngầm hiểu, thì e rằng chỉ sợ quân đội ở phủ Đại Danh hoàn toàn xứng đáng xếp hạng đệ nhất trong quân đội của Đại Hoa hoàng triều ! Bởi vậy, mức độ nguy hiểm cũng là đệ nhất. Trường Tôn Nhiên đích thân đến phủ Đại Danh là có khảo sát so sánh về phương diện này !
Nếu muốn giết chết Long Uy tướng quân, nếu như không thể tách được hắn ra khỏi quân đội của mình, hoặc là để cho tướng quân và các tướng sĩ xảy ra tình trạng nội bộ lục đục. Như vậy, coi như Trường Tôn Nhiên mang tới số lượng cao thủ không ít, thì cũng đừng hòng giết chết được Long Uy tướng quân ở trong quân doanh !