ĐẾ QUÂN

Trên khuôn mặt của Thần Dạ có từng tia tiếu dung, ở bên ngoài Đại Danh phủ, bị đám người Trầm Nhất Sơn kia phục kích, khẩu khí này chính mình nuốt không trôi, Trường Tôn Nhiên đồng dạng cũng nuốt không trôi, xem ra nàng là đang trù tính cái kế hoạch gì đó.

Có Trường Tôn Nhiên đang ở trong tối, cộng thêm lão gia tử, Thần gia, trong thời gian ngắn hẳn là không có việc gì.

- Sở thúc thúc!

Sau khi buông lỏng một chút, Thần Dạ hỏi:

- Tại sao quân quyền chỉ huy của Đại Danh phủ, gia gia không giao cho ngươi? Là không tranh thủ được hay là?

- Có thể cũng là không tranh thủ được, dù sao một chi quân đội cường đại như vậy, Hoàng Đế bệ hạ cũng không muốn bỏ qua cho, bất kể là có thể hoàn toàn nắm giữ hay không. Còn có chính là lão Vương gia cũng không có tính toán để cho ta đi Đại Danh phủ.

- Tại sao?

Thần Dạ không hiểu.

Sở Vô Ly nói:

- Lão Vương gia nói là, trong quân đã không có khả năng lớn bị người ngoài Thần gia chưởng khống, đã như vậy, vị trí kia ngồi hay không ngồi tạm thời còn không trọng yếu. Huống chi Đại Danh phủ mặc dù trọng yếu, nhưng Đại Hoa hoàng triều to lớn, không chỉ có Đại Danh phủ là có mười mấy cái trọng trấn.

Nói tới chỗ này, Thần Dạ đã hiểu, lão gia tử nhà mình không hổ là có danh xưng Quân Thần!

Lão gia tử là đang từng bước như tằm ăn rỗi, ở bên trong Đại Hoa hoàng triều còn có một ít địa phương, đóng quân nơi đó có thể không thuộc về Thần gia chưởng khống, đem người trọng yếu như Sở Vô Ly thả ở Đại Tuyên phủ hiển nhiên là muốn đem quân đội nơi này hợp nhất vào trong tay của Thần gia.

Lần này đem quyền chỉ huy của Đại Danh phủ đóng quân giao ra, lão gia tử hẳn là từ chỗ của Hoàng Đế đổi lại những quyền chỉ huy của những địa phương đóng quân khác.

Nhìn những chỗ này giống như không trọng yếu như Đại Danh phủ, nhưng lão gia tử nói rất đúng, Đại Hoa hoàng triều không chỉ riêng Đại Danh phủ là loại trọng trấn.

Chỉ có đem những trọng trấn kết nối, binh lực cùng vị trí địa lý của những trọng trấn mới có thể phát huy ra tác dụng chân chính, mặt khác cũng thế, nếu như những cái liên kết này bị chặt đứt, như vậy thành trấn có trọng yếu đi nữa cũng bị cô lập xuống, đến lúc đó lại có thể kiên trì bao lâu?

Đạo lý này Hoàng Đế chưa chắc không hiểu, song, Đại Danh phủ đối với hắn mà nói sẽ càng thêm trọng yếu, lưỡng quyền tương hại thủ kỳ khinh, minh tri đạo bất quản chẩm dạng tố (có nghĩa đứng trước hai cái lợi, sẽ chọn cái lợi lớn hơn dù bất chấp thủ đoạn), cũng sẽ để cho Thần gia nhận được chỗ tốt, Hoàng Đế cũng chỉ có thể tuyển chọn chỗ tốt trong đó, mà không thể làm được không cho Thần gia chỗ tốt nào.

- Sở thúc thúc, gia gia bọn họ đều tốt không?

Sau một hồi, Thần Dạ rốt cuộc không nhịn được mà ỏi.

- Đều tốt, đều tốt, trước khi đến Đại Tuyên phủ nhậm chức, ta từng đi qua đế đô, bái kiến qua lão Vương gia cngf mấy người nhị gia.

Sở Vô Ly nhìn Thần Dạ một cái, nhẹ giọng nói:

- Bọn họ mặc dù không nói, nhưng ta xem ra cũng rất nhớ ngươi.

- Ta cũng rất nhớ bọn họ a!

Thần Dạ thở dài nặng nề, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, trong sắc mặt hiện ra lạnh lùng cực hạn, quát nhẹ:

- Sở thúc thúc, có một câu nói ta muốn hỏi ngươi.

Thấy Thần Dạ đột nhiên biến sắc, Sở Vô Ly cũng là lấy tư thế quân nhân trầm giọng nói:

- Tiểu thiếu gia cứ hỏi!

- Tốt!

Thần Dạ chậm rãi hỏi:

- Sở thúc thúc, ta muốn biết, đối tượng mà ngươi trung thành đến tột cùng là lão gia tử nhà ta hay là Thần gia ta?

Sở Vô Ly sững sờ:

- Có cái gì khác nhau sao?

Trung với Thần lão gai tử cũng là trung với Thần gia, giữa hai cái này cũng không mâu thuẫn!

- Rất là khác nhau!

Thần Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ dữ tợn chợt nhảy lên trên khuôn mặt, trong đầu không kìm được mà phù hiện ra hình ảnh của ký ức trước đây...

Trước đêm hoàng thất động thủ với Thần gia, hạ lệnh tất cả nhân vật trong quân có binh quyền nơi tay hiệu trung với Thần lão gia tử lập tức trở về kinh.

Ở trước mặt đồ đao, lão gia tử chẳng quan tâm, phảng phất không thấy, cho nên một từng cái tính mạng liền là bị dễ dàng thu hoạch, trong đó cũng bao gồm Sở Vô Ly!

- nếu nói khác nhau, rốt cuộc là cái gì?

Thần Dạ bỗng nhiên trương mắt:

- Sở thúc thúc, nếu có một ngày, hoàng thất đại binh áp đến, lão gia tử không ngăn cản, các ngươi những người này ở tại tràng muốn làm như thế nào?

- Nếu như các ngươi thần phục, cũng không phải chỉ là một mình lão gia tử, ở lúc lão gia tử không chống cự, lệnh của Đại bá, Nhị bá ta các ngươi lại sẽ làm thế nào?

- Nếu nói khác nhau, đây chính là khác nhau!

Sở Vô Ly nhất thời mồ hôi đầm đìa, cái vấn đề này những người bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ qua, bọn họ làm sao có thể nghĩ tới thời điểm một ngày kia tiến đến, Thần lão gia tử có buông tay bất kể hay không đây?

Nhưng trên thực tế, Thần lão gia tử quả thật chưa từng chống cự qua!

- Tiểu thiếu gia!

Thật lâu sau đó, thanh âm của Sở Vô Ly khàn giọng mà nói:

- Cả đời thuộc hạ thề chết thần phục Thần gia!

Thần Dạ vui mừng cười, trọng sinh tới nay, quá nhiều chuyện đã theo chính mình mà dần dần thay đổi, biểu hiện ra của lão gia tử cũng là dần dần để cho Thần Dạ có thể đoán được, khi một màn đồng dạng lần nữa phát sinh, lão gia tử sẽ có lựa chọn hoàn toàn bất đồng.

Song ở thời điểm tất cả mọi thứ đều chưa xảy ra, Thần Dạ liền muốn giải quyết hết những trạng huống không tốt có thể xuất hiện, vì thế hắn không tiếc hết thảy, thậm chí hắn hỏi Sở Vô Ly như vậy cũng sẽ để cho trong lòng Sở Vô Ly sinh ra một cái ý nghĩ bất lợi là hiềm nghi Thần Dạ có phải muốn tranh quyền hay không.

Nhưng chỉ cần có thể có biến hóa, biến hóa hướng theo lòng mình suy nghĩ, hết thảy đại giới đều là đáng giá.

- Sở thúc thúc, ta yêu cầu, ngươi đi chuyển cáo cho mỗi người, phải tất yếu để cho bọn họ biết khác nhau trong đó rốt cuộc là cái gì.

- Vâng!

Sở Vô Ly cung thanh đáp!

Sở Vô Ly đã rời đi hồi lâu, Thần Dạ cùng là chưa rời đi, trực tiếp ở trong phòng khách nhắm mắt...

SAu khi nói chuyện với Sở Vô Ly, Thần Dạ tin tưởng trí tuệ của Sở Vô Ly mới có thể đủ hiểu được suy nghĩ trong lòng mình, mà cho dù không hiểu, chỉ cần có thể làm theo cũng là đủ rồi.

Thần gia cũng không phải là cá thể, cũng không phải chỉ là có người họ Thần mới là người của Thần gia, bao gồm Sở Vô Ly ở bên trong, rất nhiều người bám vào xung quanh Thần gia, bọn họ đồng dạng đều là người của Thần gia!

Nếu Thần gia sập, bọn họ liền sẽ bị chôn!

Đế đô ngày đó, vô số tính mạng, vô số huyết quang chồng chất mà xuất hiện trong hư không, vô số oán linh cùng oán khí, Thần Dạ mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng trong lòng có thể cảm nhận được.

Hắn biết rõ, nhưng thứ oán kia tất cả đều là không cam lòng cực độ a!

Lúc tại thế đều là nhân kiệt, tại sao lại mang theo mối hận vô cùng mà ra đi?

Màn đêm buông xuống rồi, trong trang viên yên tĩnh, người của Vũ bang hiện tại đã bắt đấu động thủ đối với Ưng bang đi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi